“Tiểu Vũ tỷ, ngươi phải tin Tam ca.”Thẩm Tu kéo Tiểu Vũ về, mỉm cười nói.
“Hừ, ta không tin hắn hồi nào?” Tiểu Vũ hoãn biểu tình xúc độc trên mặt, lui trở lại bên người Thẩm Tu: “Tiểu Tam ngươi cẩn thận.”
Lần đầu va chạm hai người chỉ đơn thuần so đấu lực lượng, đôi song sinh bên kia lên tiếng tung hồ. Thân thể Đái Mộc Bạch nháy mắt phi về phía sau, thân trên ngửa đầu chống xuống đất làm thành động tác lộn ngược, ước chừng lui ra năm mét mới xạ xuống.
Đường Tam đứng yên tại chỗ, không tiếp tục truy kích, lẳng lặng nhìn Đái Mộc Bạch rơi xuống. Hắn biết, nhìn như mình đem Đái Mộc Bạch đánh ra ngoài nhưng thật ra bản thân cũng không chiếm bao nhiêu tiện nghi.
Sắc mặt Đái Mộc Bạch có chút khó coi, gã không thể không thừa nhận vừa rồi mình có chút khinh địch. Thiếu niên trước mặt trông nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này, thực lực so với tưởng tượng cao hơn nhiều.
“Còn muốn tiếp tục chứ?” Đường Tam nhàn nhạt hỏi.
Tà mâu Đái Mộc Bạch sáng lên: “Đương nhiên. Tốt lắm, ngươi có thể bức ta sử dụng hồn lực, trận tỉ thí này ta thua. Nhưng mà, không cùng ngươi luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều nhường cho các ngươi.”
Trong tà mâu của Đái Mộc Bạch không phải bộc lộ sự phẫn nộ và căm hận, mà là một loại quang mang đặc thù, nếu phải cần dùng từ tới để giải giải thích, (thấy cái mình thích) bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543770/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.