Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc đi, trong lòng có vài phần mất mát. Chậm rãi trở lại tiệm rèn, Thẩm Tu xếp bằng phát ngốc ngồi ở một bên. Đường Hạo cũng không có về phòng ngủ tiếp mà ngồi ở trên ghế, thấy Đường Tam tiến vào, nhàn nhạt nói: “Xuất Võ Hồn của ngươi ra cho ta coi thử”
“Được.” Đường Tam gật đầu, nâng tay phải lên, Huyền Thiên Công trong cơ thể lặng lẽ thúc giục, trong ý thức cảm nhận được được cỗ nhiệt đặc thù của Huyền Thiên Công hòa làm một, màu lam nhàn nhạt xuất hiện trong lòng ban tay hắn. Ngay lập tức, một tiểu thảo xanh biếc xuất hiện.
Ngơ ngẩn nhìn Lam Ngân Thảo trong tay Đương Tam, Đường Hạo thất thần một lúc, thật lâu sau mới dần dần khôi phục lại. Quang mang trong mắt không ngừng hiện lên rồi thu lại, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lam Ngân Thảo, quả nhiên là Lam Ngân Thảo. Giống y hệt nàng.”
Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay lưng tiến về phòng. Động tác suýt nữa như té ngã trước mặt Đường Hạo. Lam Ngân Thảo trong ta Đường Hạo cũng tự nhiên bị mất.
“Cha.”
Đường Hạo không kiên nhẫn phất tay: “Không cần lo cho ta.” Nói rồi xốc lên rèm phòng.
“Nhưng mà, ta vẫn còn một Võ Hồn.” Đường Hạo đã nói Võ Hồn thức tỉnh của mình hôm nay không giống người thường. Chuyện này hắn không có hướng Tố Vân Đào và Kiệt Khắc hỏi. Dù sao, người người đó cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Chỉ có cha cùng tiểu Tu hắn mới thực sự tín nhiệm.
Rèm cửa đột nhiên xốc lên, Đường Hạo một lần nữa xuất hiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543761/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.