Chương trước
Chương sau


CHƯƠNG 76: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang
“Không nói?” Kiên trì của Mặc Lâm Uyên dần dần hao hết, phượng mâu của hắn híp lại, “Ngày hôm trước hoàng tổ mẫu trùng động một hồi, huyết tẩy Thiên Thụ tự, chẳng lẽ, ngày hôm nay cũng muốn ép trẫm xung động một lần, huyết tẩy cung đình?”

Sát khí trong mắt hắn bức người, Triệu Vân Cầm run, liền vội vàng nói, “Ai gia nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết là được.”

Nàng cho tới bây giờ không nghĩ mình sẽ có ngày, bị một hài tử hách bể mật, nhưng vì thoát thân, nàng cũng không có biện pháp khác.

“Phụ hoàng ngươi phụ hoàng ngươi hắn ở trong cung! Hắn ở địa lăng!” Địa lăng chính là địa phương cung phụng lịch đại hoàng đế, sợ Mặc Lâm Uyên hiểu lầm, Triệu Vân Cầm vội vàng nói, “Hắn còn sống! Ai gia không có giết hắn!”

Nói không nên tâm tình gì, nguyên bản Mặc Lâm Uyên đã chuẩn bị tâm lý phụ hoàng chết, nhưng là bây giờ, hắn phát hiện mình còn có một thân nhân vô cùng trọng yếu còn sống, tâm mạnh nhảy dựng lên!

Địa lăng! Phụ hoàng dĩ nhiên ở bên cạnh hắn?

Hắn thật sâu nhìn Triệu Vân Cầm một mắt, không có ngừng lại, ném mảnh nhỏ trong tay, xoay người dẫn người đi.

Hắn vừa đi, Triệu Vân Cầm động, nàng chân trần chạy xuống giường, liên tiếp điệp thanh phân phó, “Mau! Ai gia muốn xuất cung! Lập tức đi chuẩn bị!”


Nàng không thể ở trong cung nữa, không thôi tùy thời cũng sẽ nguy hiểm tánh mạng!

Khi Mặc Lâm Uyên dẫn người đi địa lăng, thái hoàng thái hậu cũng đã xuất cung, sau khi Mặc Lâm Uyên nghe được tin tức nhíu nhíu mày, liền ném sau ót, hai mắt nhìn chằm chằm cửa đá khổng lồ trước mắt.

“Người đến, mở địa lăng!”

Nơi này là địa phương lão tổ tông Mặc gia ngủ yên, tình hình chung là tuyệt đối không thể mở ra, nhưng lúc này Mặc Lâm Uyên mặt trầm đến trích nước, cấm quân cái gì cũng không nói, liền làm theo.

Cừa địa lăng bị mở ra, để lộ ra khí tức âm hàn bên trong, Mặc Lâm Uyên dẫn người đi vào tìm, địa phương rất sâu trong địa lăng,, tìm được một nam nhân bị nhốt trong thạch ngục, để hắn hết ý là, trong tù không chỉ có một người, còn có một tiểu cô nương tóc rối mặt bẩn,

Mặc Lâm Uyên nhận ra, đó là muội muội trước đây hắn muốn mang đi nhưng nàng phản bội hắn, nhưng một màn trước mắt rất rõ ràng, nàng phản bội hắn không có được chỗ tốt gì, nàng sống còn không bằng khất cái đô thành!

Đại đội nhân mã đột như kỳ lai để hai người trong tù đều kinh trụ, tiểu cô nương trong đó còn nhỏ hơn Mặc Lâm Uyên nửa tuổi, nhìn Mặc Lâm Uyên sửng sốt, trên mặt đen kịt hiện ra kinh khủng, sau đó mạnh biến thành kinh hỉ!

“Hoàng huynh? ! Ngươi là hoàng huynh đúng hay không? Ô ô ô hoàng huynh! Ta là tiểu Điệp a!”

Nàng nói xong, nam nhân sau lưng nàng cũng mở tóc rối bời của mình ra, trong nháy mắt hai mắt trợn thật lớn! Hắn chiến chiến nguy nguy hỏi, “Ngươi ngươi là Uyên nhi! Uyên nhi! Mau, mau cứu ta! Mau cứu phụ hoàng a!”

Người cùng tiến vào đều không nghĩ tới địa phương vốn nên cung phụng người chết vẫn còn có hai người người sống, hơn nữa nhìn hình dạng, dĩ nhiên là lão hoàng đế ‘bệnh liệt giường’ của bọn họ, còn có công chúa ‘mất tích’ đã lâu! Đây là có chuyện gì?

Vọng Thư Uyển.com
Mặc Lâm Uyên thấy bọn họ, thần hồn trong nháy mắt hoảng hốt.

Trước đây bên người phụ hoàng sắc màu rực rỡ bực nào? Tiền đám hậu củng ôm lấy vô số mỹ nhân, hắn cũng chỉ là một trong những hài tử đông đảo đó mà thôi.

Mà hôm nay, ngắn ngủi mấy năm, thương hải tang điền, những hoàng tử kia đều chết hết, phụ hoàng cũng biến thành già nua gầy gò, không còn có nửa điểm phong thái.

Tuy rằng chuyện cũ không thể quay đầu lại, nhưng cốt nhục thân tình để tình tự của Mặc Lâm Uyên ba động vài phần hơn bình thường, hắn vội vã để người thả đưa bọn họ ra, trong lòng lại thật đáng tiếc, phụ hoàng và muội muội đều sống, nhưng mẫu hậu nghiêm khắc lại đáng thương của hắn, lại cũng không về được nữa.

Lại thấy ánh mặt trời, Mặc Thế Văn kích động khóc rống chảy nước mắt! Mặc Điệp cũng một mực kêu khóc, hoàn toàn không có dáng dấp của có một công chúa nên có.


Bọn họ bị nhốt năm năm! Năm năm là rất lâu, khí độ tu dưỡng gì cũng không còn, chỉ để lại khát cầu của nhân tính cơ bản nhất.

Bọn họ nguyên vốn còn muốn ôm Mặc Lâm Uyên khóc rống, nhưng Mặc Lâm Uyên trước mắt để cho bọn họ rất xa lạ, nhất là cái loại quý khí trên người Mặc Lâm Uyên, để cho bọn họ đến dũng khí đến gần cũng không có.

Mặc Lâm Uyên cũng không có ý tứ thân cận với bọn họ, với hắn mà nói, thân cận nhất chính là mẫu hậu, ấn tượng của phụ thân rất ít, bởi vì trong trí nhớ trước khi hắn năm tuổi, số lần xuất hiện của nam nhân này cũng không nhiều.

Về phần muội muội.

Mặc Lâm Uyên híp mắt một cái, từ lúc nàng bán đứng bản thân, hắn đã không có bất kỳ cảm tình gì có thể nói với nàng nữa, lúc này cứu nàng, bất quá là ngoài ý muốn và tiện tay mà thôi, bất quá Mặc Điệp có mặt tương tự mẫu hậu hắn, để thái độ của Mặc Lâm Uyên đối với nàng hòa hoãn không ít.

Mặc Lâm Uyên phất tay để người đưa bọn họ đi thanh lý, sau đó, liền mang theo tình tự hết sức phức tạp trở về.

Vọng Thư Uyển.com
Trên đường, hắn nghe nói hoàng thiên vừa xuất cung, thẳng đến đi Triệu phủ, nhưng lại dùng trọng binh bảo hộ, không khỏi lạnh lùng cười.

Tác uy tác phúc nhiều năm như vậy, thái hoàng thái hậu không nghĩ tới còn có một ngày chạy trối chết, cũng không uổng mấy ngày nay hắn làm ơn giá họa, bản thân ăn quả đắng, nàng nên thưởng thức cho tốt mới phải!

Sau khi trở về, Dạ Mộc đã tỉnh, Mặc Lâm Uyên thấy nàng trong nháy mắt, tâm tình thư hoãn không ít.

Lúc ăn cơm, hắn liền chậm rãi kể lại chuyện phát sinh ngày hôm nay cho nàng nghe.
“A? Phụ hoàng và muội muội của ngươi?”


Dạ Mộc củ kết, bởi vì ở trong quyển sách kia, Mặc Lâm Uyên căn bản không có phụ hoàng và muội muội, bọn họ đã chết trước khi Mặc Lâm Uyên quật khởi, không thôi cũng sẽ không có chuyện không được nhắc tới một chút, mà hai người không người xuất hiện trong truyện lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là tốt hay xấu.

“Ân.” Kỳ thực trong lòng Mặc Lâm Uyên cũng có chút kỳ quái, “Ta không biết nên đối mặt với hắn thế nào.”

Trong mắt thiếu niên, có chút mê man, Dạ Mộc thấy thế, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn!
“Đây là chuyện tốt a! Trên thế giới lại thêm hai người có quan hệ chặt chẽ với ngươi không tốt sao? Ngươi hẳn là cao hứng.”

Mặc Lâm Uyên nghe vậy mím môi, kỳ thực hắn rất muốn nói, trên cái thế giới này, hắn chỉ cần nàng là người duy nhất tương liên với hắn, là đủ rồi.

Hắn đưa tay cho Dạ Mộc đĩa rau, cau mày nói, “Bọn họ bị nhốt năm năm, cũng không biết năm năm này, bọn họ biến thành dáng dấp gì, bất quá, mặc kệ thế nào, ta hy vọng ngươi minh bạch, bọn họ cũng không có quan trọng như ngươi, nên, ngươi phai sớm khỏi.”

Mặc Lâm Uyên chỉ có đối với Dạ Mộc mới có thể tốt hơn chút, trong lòng Dạ Mộc ấm áp, dùng sức gật đầu, không chút nghĩ ngợi nói, “Thế giới này, ngươi cũng là người trọng yếu nhất, duy nhất của ta! Bây giờ còn đang phát triển, ngươi cũng ăn nhiều chút!”

Lúc nói chuyện, nàng gắp một đùi gà thật to cho Mặc Lâm Uyên!

Thấy sau khi tỉnh lại, Dạ Mộc khôi phục được tính cách hoạt bát trước đây, Mặc Lâm Uyên thật cao hứng, hắn cũng cảm giác mình phải cố gắng, không nên luôn luôn để Dạ Mộc giúp hắn, hắn cũng muốn, thủ hộ nàng vui sướng.

Nghĩ đến chỗ này, phụ hoàng gì, muội muội gì, gian nan khổ cực gì hết thảy tiêu thất, hắn lộ ra một dáng tươi cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu ăn đồ Dạ Mộc gắp cho hắn.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.