Cứ như vậy, Triệu Cách Phi chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho Diệp Đề, đảm bảo cậu không phải chịu sự uy hiếp của nhà họ Long trong lúc ngồi tù, cũng không bị những phạm nhân khác bắt nạt quấy rầy. Anh cố hết sức để cậu có thể ăn ngon một chút ngủ nhiều một chút, tận lực giảm bớt thời gian cải tạo lao động của cậu, thậm chí còn giúp cậu sắp xếp chương trình học tập trong trại giam, để cậu tập đọc tập viết — Trong tù không thể gọi điện thoại, cả hai lại không được gặp mặt nhau, cho nên Triệu Cách Phi chỉ có thể trông chờ những lá thư Diệp Đề gửi tới để giải mối tương tư.
Tháng thứ nhất trôi qua, Triệu Cách Phi nhận được lá thư đầu tiên của Diệp Đề.
“Anh Triệu:
Anh có khỏe không! (em còn chưa biết viết khúc mở đầu…)
Một tháng không gặp, em phi thường phi thường nhớ anh. Ở trong này mọi thứ đều tốt lắm, anh không cần no nắng (lo lắng) cho em. Lúc mới bắt đầu, em thực xự (thực sự) cực kỳ khó chịu, không muốn ngồi ngốc ở chỗ này, chỉ muốn quay lại bên anh. Thế nhưng, có muốn cũng chẳng tác dụng gì, em còn phải ở lại nơi đây thêm bốn năm nữa. Vì thế cho nên, em liền rút kinh nghiệm xương máu (đây là một câu thành ngữ em mới học được, lợi hại không ^_^),và quyết định, phải tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ngốc trong này, không thể khiến cho anh Triệu lo lắng. Mỗi ngày em đều ăn no, ngủ kỹ, mấy cân thịt lúc trước cầy đi (gầy đi)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-dai-luat-su-ngo-dao-tieu-mao-tac/2946292/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.