Đêm đó,Triệu Tĩnh Nhàn bị em trai mình mời đến khách sạn. Trước khi đi, cô còn hùng hùng hổ hổ nói cái gì mà, “Đôi môi anh đào hồng nhuận với cái miệng nhỏ nhắn của tao… Cặp đùi thon dài trắng nõn cùng từng bước đi nhẹ nhàng thanh thoát của tao…” Triệu Cách Phi thầm nghĩ thật là may mắn, chí ít anh không “giỏi khoe thân thể” giống chị mình, nếu không thì nửa đời sau nhất định phải trải qua trong bệnh viện tâm thần.
Triệu Cách Phi đưa Triệu Tĩnh Nhàn ra ngoài, là vì anh phải nghiêm túc nói chuyện riêng với nhóc trộm họ Diệp.
Diệp Đề cúi đầu, làm ổ trên ghế sa lông. Triệu Cách Phi giả vờ cực kỳ tức giận mà khoanh tay trước ngực — Tại sao lại nói là giả vờ ấy à, bởi vì hiện tại anh không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn phi thường vui vẻ — Triệu Tĩnh Nhàn đi rồi, anh có thể không vui được sao? Có trời mới biết mấy ngày hôm nay anh thống khổ biết bao nhiêu, thậm chí đã bắt đầu hối hận khi lựa chọn phương thức báo thù này.
“Khụ khụ, Diệp Đề, cậu thật sự là quá xằng bậy. Cậu xem cậu chọc Tĩnh Nhàn tức giận đến mức, thà rằng ra khách sạn ngủ cũng không chịu ở lại nhà tôi.” Quá trình bẻ cong sự thật bắt đầu.
“Thực xin lỗi…” Diệp Đề thấp giọng nói. Triệu Cách Phi cảm thấy có chút bất ngờ: Hả? Nhóc trộm này là đang nhận lỗi với anh à?
“Tuy em xin lỗi, nhưng em không phục.” Nhóc trộm họ Diệp ngẩng đầu, tiếp lời: “Anh Triệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-dai-luat-su-ngo-dao-tieu-mao-tac/2946251/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.