Edit: Mimi, DLinh
Beta: Chi
*****
“Vì đợi cậu về, tôi khổ lắm đấy, đến tối ngay cả đèn cũng không dám mở. Đây chỉ là việc nhỏ, vấn đề lớn hơn chính là chỗ ở của cậu, vừa nhỏ lại vừa bẩn, nhân viên dọn vệ sinh phải mất đến năm tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng dọn xong.”
Triệu Cách Phi nói đến là ủy khuất. Nhưng đây là sự thật, một người ưa sạch sẽ như anh vậy mà chịu ở trong nhà người khác — hơn nữa còn là cái nhà tồi tàn chật hẹp kém xa nửa cái WC của nhà anh. Đúng là phải dồn nén nhiều “thù hận” lắm mới có thể làm được!
Diệp Đề trộm liếc nhìn căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc mà mình đang đứng — nói quen thuộc, là vì đây đích thực là nhà của cậu; mà nói xa lạ, là bởi căn nhà này ngoại trừ là nhà của cậu ra thì những cái khác đều không phải. Gần cửa sổ có một cái giường lớn cơ hồ chiếm hết một phần ba diện tích căn phòng, đầu giường là một cái TV to tướng – nhưng lại cực kỳ mỏng mảnh. Diệp Đề nghe nói, thứ này gọi là TV tinh thể lỏng – mà cậu cũng không hiểu TV có liên quan gì đến chất lỏng nha. Cạnh TV còn kê một tủ quần áo, cạnh tủ quần áo là một giá gỗ được phân thành nhiều tầng. Bên trái cái giá là sách, còn bên phải là rượu. Mỗi chai rượu đều khác hẳn nhau, được đặt riêng biệt trong từng ô vuông nhỏ.
“Đừng nhìn.” Triệu Cách Phi phát hiện ánh mắt đang chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-dai-luat-su-ngo-dao-tieu-mao-tac/2946221/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.