*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đa Ý và Thích Thời An lần đầu gặp nhau trong quán bar
Tiết thanh minh năm nay trời không mưa, chỉ là hàng xóm láng giềng có thêm một người để tưởng nhớ.
Nơi nặng nề như nghĩa trang trái lại không bao giờ thiếu hoa cỏ, chừng mười người hàng xóm mặc quần áo tối màu đứng nói chuyện trước một ngôi mộ mới, không ai lau nước mắt, cũng không ai khóc nức nở, trông càng giống ngày xưa mọi người sống trong hẻm cùng nói chuyện nhà hơn.
Lâm Du Châu khoác tay Phí Đắc An, tay còn lại cầm hộp giữ nhiệt, sủi cảo nóng hổi trong hộp đã bày ra dĩa đặt trước mộ. Phí Đắc An nhìn ảnh chụp trên mộ, nói: “Hôm dọn nhà còn khoe khoang với tôi, nói sau này mình ở nhà lầu, cháu gái ghé chơi sẽ tiện hơn, ai ngờ chưa chờ được ngày cháu gái lớn đã đi rồi.”
“Còn phải nói sao, hôm con gái tôi kết hôn, ông Hồ còn hâm mộ biết mấy, nói mình phải rèn luyện sức khỏe cho tốt, quyết phải sống đến ngày cháu gái lớn lên lập gia đình, ổng phải đích thân kiểm tra chất lượng.”
Giữa hàng xóm láng giềng đều là tình nghĩa mấy chục năm, tình nghĩa ấy không phải khóc sướt mướt khi tảo mộ, cũng không phải nấc nghẹn trước khi phúng điếu, mà là ngày nào năm nào nói cái gì đều ghi nhớ, ngày nào đó năm nào đó trong tương lai nhớ lại sẽ đau lòng.
*Phúng điếu: có nghĩa là vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cu-ngam-hoang-hon/1347105/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.