Buổi sáng ra ngoài mới phát hiện tối qua đổ tuyết, lần trước tuyết rơi là hôm giao thừa. Dương Việt Ngôn lái xe đến Viện kiểm sát, hôm nay y phải gặp Lộ Nhược Bồi, tính đi tính lại mà không sao nhớ nổi hai người đã không gặp nhau mấy ngày. 
Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng đã đến trước, đứng ngay con đường đối diện. Suốt mùa đông Lộ Kha Đồng chưa từng rời xa áo lông, đặc biệt là mũ trùm đầu, dường như nó tạo cho cậu cảm giác an toàn. Chờ Dương Việt Ngôn ngừng xe, cậu lập tức chạy tới, chưa kịp mở miệng đã hít mũi liên tục, đoán chừng lạnh đến mức bệnh viêm mũi lại tái phát. 
“Chú, tụi con sốt ruột quá nên đến luôn.” 
“Chú biết rồi, chúng ta cùng vào đi.” Dương Việt Ngôn quay đầu nhìn cao ốc Viện kiểm sát, cười nói: “Tết cũng qua rồi, đã hai mươi sáu tuổi, không thể lộ hết vui buồn trên mặt như thế được.” 
Lộ Kha Đồng nghe vậy càng sốt ruột hơn, trong lòng càng thêm bất an, há miệng nhưng lại không biết nên hỏi gì. Dương Việt Ngôn xoay người đi về phía trước, Lộ Kha Đồng không thể làm gì hơn ngoài đuổi theo, cậu quay đầu nhìn sang Phí Nguyên, sắc mặt hiện rõ thấp thỏm và luống cuống. 
“Đừng lo, nghĩ xem nên nói gì khi gặp ba đi.” Phí Nguyên vỗ lưng cậu, hạ giọng nói. 
Đến nơi gặp mặt, trước tiên Dương Việt Ngôn trò chuyện vài câu với một vị lãnh đạo quen biết, chờ người ta đi rồi, ba người họ ngồi cạnh bàn chờ. Chừng bảy tám phút sau, cửa lại mở ra, Lộ Nhược Bồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cu-ngam-hoang-hon/1347100/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.