Từ đầu đến cuối Dương Việt Ngôn vẫn không đi, dù sao trong mắt người ngoài, y không chỉ là bạn của Lộ Nhược Bồi, mà còn là luật sư tư nhân bổ nhiệm nhiều năm của Lộ Nhược Bồi, ở lại cũng không có gì quá đáng. Sau khi rời khỏi Tòa thị chính, Lộ Nhược Bồi chỉ nói bốn chữ —— Báo cho Kiến Đình.
Lúc nói ra bốn chữ này, Lộ Nhược Bồi lắc đầu.
Dương Việt Ngôn hiểu ý, lập tức liên hệ với ba Khưu: “Sở trưởng Khưu, tôi là Dương Việt Ngôn, vừa rồi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã đưa thị trưởng Lộ đi điều tra, đoán chừng ngài sẽ nhận được tin tức nhanh thôi. Tôi gọi là vì thị trưởng Lộ nhắc tôi báo cho ngài, đừng làm gì hết, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ngài.”
Lời nhắc của ba Khưu chỉ sớm hơn người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật một chút, thậm chí suýt không kịp, trong điện thoại ba Khưu nói “nghe được tin tức”, bây giờ nghĩ lại có khi tin tức này cố ý cho ba Khưu nghe được không biết chừng. Với tư cách là bạn tốt nhiều năm, ba Khưu tuyệt đối sẽ có hành động, mà Lộ Nhược Bồi cũng tuyệt đối sẽ không để bạn mình dính líu.
Dương Việt Ngôn cúp điện thoại, tay chân gần như lạnh toát, y biết Lộ Nhược Bồi thuộc kiểu người xảy ra chuyện sẽ chọn cách tự mình đối phó, chỉ là y không ngờ ngày này lại đến thật. Xuống xe theo sát phía sau, Dương Việt Ngôn chỉnh lại cà vạt, sau đó tăng tốc đuổi theo, nếu vậy con đường này sẽ là hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cu-ngam-hoang-hon/1347098/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.