Khưu Lạc Dân có trêu ai chọc ai đâu, để khỏe mạnh lớn thành một anh cao phú suất đủ chuẩn như bây giờ bộ dễ sao? Sinh nhật mười năm trước Khưu Lạc Dân cầu nguyện mình sẽ được sống những ngày sóng yên biển lặng, sao mà khó khăn thế không biết. Do sợ hãi và căng thẳng, men say tán đi một ít, Khưu Lạc Dân nịnh nọt nói: “Đừng vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng xem như là anh vợ của cậu mà.”
*Cao phú suất: Cao giàu đẹp trai.
Lộ Kha Đồng lắc lư một cái, đứng không vững chân, cậu ôm hông Phí Nguyên tìm chỗ dựa, khép hờ mắt nói: “Hôm nay uống rượu ảnh ngốn hơn ba ngàn của em, lương tháng này bị trừ còn có hai ngàn tám à, đau lòng quá.”
“Cưng còn mách lẻo…” Khưu Lạc Dân cảm thấy mình quá hẩm hiu: “Ngày mai chuyển cho cưng năm ngàn chịu chưa? Hai vợ chồng mấy người cho anh cảm nhận hơi ấm của tổ quốc được không?”
Sợ Lộ Kha Đồng cảm lạnh, Phí Nguyên ôm cậu chuẩn bị về nhà. Đến trước xe mở cửa, Phí Nguyên bế Lộ Kha Đồng lên ghế phó lái, vừa quay đầu lại phát hiện Khưu Lạc Dân đã lẻn vào ghế sau.
“Cho, cho tôi quá giang với, cảm ơn.”
Trước tiên đưa Khưu Lạc Dân về một chuyến, chờ khi hai người về đến nhà vừa đúng ba giờ một phút, Lộ Kha Đồng càng say càng nặng, coi bộ men rượu đã ùa lên một lượt. “Tự tắm được không?” Phí Nguyên nắm cánh tay cậu, nhìn mặt đã muốn đánh người lắm rồi.
Tuy ánh mắt rời rạc, Lộ Kha Đồng vẫn còn biết làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cu-ngam-hoang-hon/1347086/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.