Giữa người với người có lẽ đã được định trước, dẫu cho dằn vặt thế nào cũng chia cách không được. Chẳng hạn như Phí Đắc An và Lâm Du Châu, ngày nào cũng phải cãi nhau, cãi cả nửa đời người, nhưng tình cảm vợ chồng chắc chắn thuộc top 3 hẻm Lá Thu. 
Nghĩ đến đây lại không khỏi cảm thán, mới thấm thoắt đã già rồi, mười năm tám năm chỉ qua trong chớp mắt. 
“Một mình ông già là được rồi, đừng kéo tôi theo.” Lâm Du Châu hái một nắm thì là trong sân, chuẩn bị trưa nay nấu sủi cảo. Phí Đắc An ra đầu hẻm xem người ta chơi cờ trở về còn bày đặt cảm khái cuộc sống, làm màu hết sức. 
“Kéo người khác thì bà đừng đánh tôi đấy.” Phí Đắc An bắc ghế ngồi một bên hái phụ, nói: “Mới chớp mắt đã mười năm, bây giờ ông Hồ hạ một quân cờ mà mất cả nửa tiếng, qua hai năm nữa chúng ta cũng nên về hưu rồi.” 
Lâm Du Châu nói: “Ông về hưu thì tìm cái nhà trẻ tư nhân gì đó làm bảo an đi, gác cổng cũng được, mắc công suốt ngày ở nhà phiền chết tôi.” 
Đang nói, ngoài xa có tiếng dừng xe. 
“Con trai về rồi, mau mau nhường chỗ!” 
Phí Đắc An đứng dậy đi rửa tay, buồn bực nói: “Đậu ngoài hẻm mà bà cũng nghe được, cảnh khuyển cũng không thính bằng bà”. Vừa dứt lời, Phí Nguyên đút tay vào túi quần đi đến, trời đã vào thu được một thời gian mà còn mặc áo thun, vóc dáng 1m88 đi tới đâu chói mắt tới đó, quan trọng nhất là nhìn khó chơi, khí chất quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cu-ngam-hoang-hon/1347083/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.