🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tham bệnh



Trong sở nghiên cứu có nuôi một ổ mèo.



Lúc Lưu Phi vừa mới đến, mấy con mèo chỉ lớn cỡ chừng nửa bàn tay, nhút nhát e sợ, meo meo kêu khóc, mỗi con đều có đuôi xoắn. Vóc dáng tuy nhỏ, nhưng đã cai sữa, sức ăn lại lớn. Chúng nó thích ăn thịt tươi, nhưng Lưu Phi cảm thấy như vậy không vệ sinh, luôn đem thịt xắt nhỏ nấu chín mới cho chúng ăn.



Dần dần, số thịt cô cần xắt ngày càng nhiều, mỗi ngày nấu cơm cho chúng ăn là cả một công trình lớn, trước kia Lưu Phi chưa từng nuôi mèo, cho nên không biết quá trình trưởng thành và kích cỡ của chúng.



Nhưng dù có không biết gì đi nữa, cô cũng có thể dựa vào hiểu biết thông thường mà biết… mèo bình thường, sẽ lớn như vậy sao?



Cô đến sở nghiên cứu này đã gần nửa năm, mà đám nhóc mèo này, cũng đã lớn đến quá mức, trước kia ôm chân cô đòi ăn, hiện tại sắp ôm đến bả vai cô rồi. Chén đựng thức ăn của chúng liên tục đổi mới, hiện tại đã dứt khoát lấy chậu rửa mặt đến đựng thịt.



Đây… Thật là “mèo nhỏ” sao?



“Sư phụ…” bị đám “mèo lớn” vây quanh kêu gầm đòi ăn, cô cố hết sức cho chúng ăn, “Sư phụ, mèo chúng ta nuôi là mèo thật sao…?”



Đang ăn dở bữa sáng, Mạnh Ân ánh mắt mơ hồ một chút, đoạn gắt gao nhìn chằm chằm tờ báo chí, “…Đúng nha.”



“Mèo mà lớn như vậy sao?” Lớn gần bằng chó chăn cừu (chó shepherd) cổ đại rồi, cho dù có nhỏ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-co-gia/2117081/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Dưỡng Cổ Giả
Chương 10: Câu chuyện thứ ba
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.