- Vì sao à? Ta ghét triều đại thay đổi không dứt, dù Vân gia thắng, một hai trăm năm sau Vân gia lại bị người khác thay thế. Làm thế chẳng có ý nghĩa gì, ta không chơi, chỉ cần Vân gia có tiếng nói, làm hoàng đế hay không có hề gì?
- Làm hoàng đế như ngồi trên ngọn núi lửa, mông đủ to thì đè được, không đủ sẽ bị thiêu thành than. Ta không làm hoàng đế, Thọ Nhi cũng không được, nếu hai đời có hi vọng nhất đều không làm được thì đừng đem gánh nặng này vác lên người.
Vân Diệp ngậm tấu thuốc, cách chăn bóp chân cho Tân Nguyệt, vừa rồi Tân Nguyệt lại bị chuột rút.
Tân Nguyệt lấy từ đầu giường một cái hộp khảm đầy bảo thạch, lấy một viên thuốc to như long nhãn nói:
- Thứ duyên sinh đan này của chàng uống rất dễ chịu, đây mới là thứ thiếp nên dùng, từ khi dùng nó, thiếp ít bị chuột rút đi rồi. Thằng tiểu súc sinh Vân Thọ đó lại dám bảo thiếp uống thuốc của Vượng Tài, đen xì xì trông mà khiếp.
- Nói cho cùng con cái đều chẳng tin được, chỉ chàng thương thiếp.
Vân Diệp cười ha hả:
- Biết là tốt, ta chuyên môn trộm thứ này trong tàng kinh các của Thiếu Lâm tự đấy, Giác Viễn đại sư phụ thân của Thì Thì hiện làm chủ trì, khi ta lấy trộm, ông ta vờ như không thấy. Lão phu nuôi khuê nữ ông ta mấy chục năm, chút thể diện này ông ta phải cho.
Tân Nguyệt uống thuốc xong cẩn thận đóng hộp lại, thứ này chỉ có một hộp, uống hết rồi chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828753/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.