Vượng Tài vừa đi vừa đánh rắm, Vân Diệp quay đầu nhìn nó thở dài, sau thích ăn đậu nấu mềm chứ? Dạ dày không tốt đừng ăn thứ đầy bụng.
Hết cách, từ lần đưa Vượng Tài đi tàu hỏa một lần, nó liền thích tàu hỏa, có lẽ vì bản thân không chạy được nữa, nhưng vẫn hoài niệm cái cảm giác lướt gió như bay đó, nên chỉ cần Vân Diệp ra ngoài, để Vượng Tài thấy tàu hỏa, là nó hưng phấn lấy móng gõ đất.
Lý Nhị đã qua đời năm năm rồi, năm nay là đại tế tự, Vân Diệp không muốn bỏ qua, chẳng hiểu vì sao hoàng gia lại chọn vào ngày nóng nhất trong năm này, có lẽ là vì dương khí lớn, con cháu hoàng gia chết oan sẽ không tới tìm đế vương đang sống.
Vân Diệp không hỏi tới triều chính từ rất lâu rồi, sống vô cùng yên bình, năm năm qua y đi xa nhất tới đảo xa, Lý Thái đã thành công lắp được máy hơi nước lên thuyền, cho nên thời gian đi đảo xa rút ngắn rất nhiều.
Lên tàu hỏa, Vượng Tài theo thói quen nằm xuống đống cỏ mã phu rải cho nó, đầu gác dưới chân Vân Diệp nhìn qua kính pha lê, Vân Diệp không cho phép Vượng Tài thò đầu ra ngoài cửa sổ, dù nó thích nhất trò đó.
Quản gia trẻ tới hỏi công gia đã đi được chưa, Vân Diệp gật đầu, thị vệ giúp công gia hạ ghế mềm xuống, đắp một cái chăn mỏng lên, lên tàu ngủ là thói quen của công gia.
Đỗ Duy không oán trách nữa, có thể ngồi trên cùng con tàu với nhân vật truyền kỳ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828751/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.