Khi dẫn đám người này ra khỏi cung, Vân Diệp lại đi gặp Lý Thừa Càn, thấy tên này có chút cô độc, vỗ bàn cười nhạo:
- Đừng có bất mãn, may mắn cho ngươi là Trường Tôn Xung lần này nghĩ ra được một kế hay hiếm hoi đấy, hiện ngươi chỉ cần quản quốc gia đại sự là được, đợi bốn mươi năm rồi, đợi nửa năm nữa khó lắm sao?
Lý Thừa Càn uống một chén rượu:
- Ta không ngờ phụ hoàng phản kích khốc liệt như thế.
- Ngươi lần đầu biết cha ngươi à, ông ấy cường đại hơn cả Hán Vũ đế, ta thấy có thể sánh ngang với Tần Thủy Hoang rồi, không có chuyện gì thì đừng chọc vào ông ấy. Người nhiều tuổi, tâm tư trở nên cổ quái, ngươi làm việc của ngươi là đủ.
Vân Diệp dẫn đám nội thị rầm rộ về thành Ngọc Sơn, an bài chỗ ăn ở cho họ xong vào hành cung bái kiến hoàng đế.
Chẳng hiểu Lý Nhị kiếm đâu tấm da hổ trải lên ghế ngồi, một chân dẫm lên ghế, giống đại vương trên núi hơn hoàng đế, hôm nay không uống canh dưỡng sinh mà uống rượu mạnh.
- Ngươi tới nói đỡ cho thằng nghịch tử ấy?
Vân Diệp lắc đầu:
- Hôm nay vi thần đánh vào hoàng cung, đại chiến với Độc Cô Mưu ba trăm hiệp, thay bệ hạ cứu ra hơn bốn trăm nội thị.
Lý Nhị "í" một tiếng:
- Chưa giết hết à?
- Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, hoàng cung được bệ hạ giao cho thái tử, nơi đó tất nhiên do thái tử định đoạt, nhưng hơn bốn trăm tên nô tài không nghe chỉ huy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828731/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.