Vân Diệp và Hàn Triệt tới hoa viên tản bộ, tiểu cô nương cũng đi theo. Sáu con gà nghênh ngang đi qua, cả Vân Diệp cũng phải nhường đường, nhưng Hàn Nguyệt lại hoan hô chạy tới sáu con gà trống cao bằng nửa người, Vân Diệp ngây ra nhìn, vô cùng hoài nghi trí thông minh của nó, con gà trống to thế kia nhìn là biết không phải loại hiền lành, sao dám chạy tới. Hàn Triệt cũng rất lo, định ra tay, hắn biết gà trống có tính công kích rất mạnh.
Quái sự xảy ra, sáu con gà hết sức hiền lành vây tiểu cô nương ở giữa, còn vươn cổ cọ vào người tiểu cô nương.
Hàn Triệt dừng tay, nhìn một lúc thương tâm nói:
- Nó và mẹ nó dựa vào nuôi gà thêu thùa sống, vất vả mười năm, cho nên rất hiểu gà, không sao cả. Ta muốn thay đổi điểm này, nên đặc biệt xin hoàng hậu trứng phượng hoàng, hi vọng nó tự nuôi phượng hoàng...
- Ngừng, ngừng! Ai bảo ngươi đó là phượng hoàng, rõ ràng là chim cực lạc, sao lại thành phượng hoàng? Hoàng gia gọi là phượng hoàng để lừa người đời, ngươi cũng định lừa khuê nữ à? Ngoài ra ai bảo ngươi nuôi phượng hoàng phú quý hơn nuôi gà?
- Ngươi reo giống xong chạy biến mười năm, mẹ con người ta dựa vào nuôi gà sống, thấp hèn chỗ nào, không phải ngươi xử lý mẹ đứa bé rồi chứ?
Vân Diệp đùng đùng nổi giận tóm cổ Hàn Triệt:
Hàn Triệt cười hăng hắc:
- Một nữ nhân có thể sinh cho ta một đứa con bình thường là chí bảo nhân gian, hiện nàng là nữ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828726/chuong-1477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.