Từ đường Vân gia, Vân Diệp đã hơn hai năm chưa sửa râu, râu dưới cằm đã dài nửa xích, mặc thanh y đang dùng cuốc sửa sang lại mộ, lão tổ tông đã vào đó ở hơn hai năm, ngôi mộ cao lớn so với ngôi mộ nhỏ bên cạnh trông rất khí thế, sau lưng Vân Diệp có ba gian nhà ngói, hơn hai năm qua y ở nơi này, chưa từng rời đi một bước.
- Lão tổ tông của ngài đã qua đời hai năm, hôn sự của Vân Mộ và con ta gần sát, nữ hài tử đã hai mươi, nếu không gả đi sẽ khó coi lắm. Tuy nói đại tang làm lỡ dở, nhưng nói cho cùng Vân Mộ là trọng tôn, đâu cần phải nghiêm chỉnh như vậy?
Nhan Sư Cố ở bên giúp dọn cỏ, miệng lải nhải suốt.
Vân Diệp đứng thẳng dậy, đắp thêm đất lên mộ, gật đầu:
- Vậy tổ chức đi, con gái lớn không giữ trong nhà, Vân gia không cầu kỳ, cứ theo lễ số của Nhan gia làm là được, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc, lão tổ tông linh thiêng sẽ không trách tội.
Nhan Sư Cố cười lớn:
- Đúng thế, lão tổ tông nhà ta khi đi còn đặc biệt dặn, nên thành thân thì thành thân, nên sinh con thì sinh con, từng bừng náo nhiệt mới là cái nhà. Nếu Sở công đã đồng ý, vậy lão phu về tổ chức, quy củ phức tạp chút, nhưng là đại phụ, không qua loa được.
Nhìn Nhan Sư Cố hớn hở đi xa, Vân Diệp bỏ cuốc ngồi xuống ghế, cầm ấm trà tu từng ngụm. Tiểu Miêu dắt một đứa bé đi tới, đứa bé đi đường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828714/chuong-1465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.