Trường Tôn thị ngồi thẳng dậy hỏi:
- Ngươi làm gì Độc Cô cửu rồi, chưa giết hắn chứ?
- Ba trăm kỵ của binh bộ lúc này hẳn đã tới Hộ huyện, vi thần hạ lệnh là mang đầu tới gặp.
Trường Tôn thị vội vàng gọi hoàn quan, lập tức tới Họ huyện, mong tìm được Độc Cô Cửu trước binh bộ để cứu hắn một mạng.
- Ngươi đó, ngươi đó, lần này gây đại họa rồi, trước sự biến Huyền Vũ môn, bệ hạ và Độc Cô gia có ước hẹn, đời này không tùy tiện giết bất kỳ người Độc Cô gia nào, chỉ thưởng không phạt, mới đổi được sự ủng hộ mạnh mẽ của Độc Cô gia, mà Độc Cô gia bao năm qua cũng vô cùng ôn hòa, không có người làm đại quan trên triều. Trừ Độc Cô Mưu là Vân Trung hầu ra thì dù có người xuất sĩ cũng là con cháu trẻ tuổi, quan chức không cao. Ngươi nghĩ vì sao Độc Cô cửu dám làm thế, là vì ỷ vào điều này, dù hắn đáng giết, cũng phải giao cho Độc Cô gia xử lý, bệ hạ sẽ không xử trí người Độc Cô gia.
- Độc Cô gia vốn neo người, trừ tộc trưởng Độc Cô Mưu thì chỉ còn lại Độc Cô Cửu nữa thôi. Năm xưa Độc Cô Mưu cũng là kẻ việc ác gì cũng làm giống ngươi, về sau đại chiến Hiệt Lợi ở Ác Dương Lĩnh, ba lần đánh lui người Thổ Phồn.
- Nói cũng lạ, ngươi là hoàn khố, Độc Cô Mưu cũng là hoàn khố, vì sao các ngươi ít qua lại? Theo lý mà nói các ngươi phải quan hệ không tệ mới đúng chứ?
Bị hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828701/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.