Vân Diệp đi qua bên cạnh khuê nữ ba chuyến rồi...
Khi định đi lần thứ tư thì Vân Mộ gác đầu lên bàn thống khổ rên lên:
- Cha hỏi đi, con sẽ nói hết.
Vân Diệp mau chóng ngồi xuống đối diện khuê nữ, cười khà khà hỏi:
- Sao, thực sự thích tên tiểu tử kia của Nhan gia à?
- Tàm tạm, dù sao con cũng phải gả đi, hiện giờ khắp Trường An nói con là lão nữ nhân, còn không gả đi sẽ làm nhà mình mất mặt, cha nhìn con cũng chướng mắt. Mậu Thật không tệ, ít nhẫn là cần mẫn và biết giữ mình, còn về học vấn, nhà ta đâu cũng là người có học vấn, tới Vân Cửu cũng được người ta khen có khí độ đại sư, nên điểm này không cần.
- Mặt hắn có mấy nốt rỗ.
Vân Diệp nghĩ rất lâu cuối cùng cũng tìm ra được khuyết điểm.
- Đó không phải rỗ, mà là khi nhỏ bị thủy đậu để lại, không chú ý không thấy, cha, cha dí vào mặt y nhìn à?
Vân Mộ kinh ngạc đứng bật dậy:
- Không có, dùng kính viễn vọng nhìn rõ lắm.
Vân Diệp lấy sau lưng ra kính viễn vọng mới, độ nét cao, mấy năm qua công nghệ phát triển, kính viễn vòng ngày càng hoàn mỹ.
- Cho con đi.
Vân Mộ reo lên sung sướng, ôm lấy cánh tay phụ thân cướp lấy kính viễn vọng, mở nắp nhìn lung tung khắp nơi.
- Cha, Mậu Thật không thích làm quan, hắn thích địa lý và bầu trời hơn, cho nên mấy năm qua luôn ở công bộ làm bản đồ. Cha cũng biết, Triệu Duyên Lăng tiên sinh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828699/chuong-1450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.