Chén rượu trong tay Vân Diệp rơi choang xuống đất, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, nhân vật thời thịnh Đường mà y chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện, ơn trời, không vì mình tới mà phá hỏng phong hoa vốn có.
- Đứa bé này là chi phụ của Lô gia, là thân quyến của lão phu, người Phạm Dương U Châu, vì người ốm yếu chuyên môn tới Tôn đạo trưởng cầu y, mong chư vị nể mặt giúp đỡ, Lão Trình cảm kích vô cùng.
Tất cả mọi người đều nhìn Vân Diệp, vì Lão Trình nổi danh người tốt thích đề bạt hậu bối..
Thiếu niên mười mấy tuổi mà hoàn toàn chẳng hề có chút khiếp sợ nào khi đối diện với vương công trọng thần, thoải mái đứng lên chắp tay một vòng, báo tên xong hếch mặt nhìn trời.
Nhìn thấy hắn, Vân Diệp nhớ tới mình hai mươi năm trước, e là cũng như thế, nếu thế thì làm người ta lo rồi, cái tính lấc cấc như vậy sao sống nổi ở Trường An.
Phòng Huyền Linh, Ngưu Tiến Đạt, Úy Trì Cung, Đỗ Như Hối, trước mặt bốn vị này, chắc chỉ có hoàng đế tới mới dám bày ra cái thái độ muốn ăn đòn kia.
Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối hiện đã nghỉ hưu, người nghỉ hưu là khó hầu hạ nhất, nhiệt tình quá thì ông ta bảo là thương hại ông ta, không ngó tới thì ông ta bảo ngươi mọc mắt ở lỗ đít, con mẹ nó đúng là chơi khó người ta.
Sắc mặt Trình Giảo Kim có chút xấu hổ, Vân Diệp rời bàn tiệc bợp cho tên tiểu tử ngốc một cái:
- Mắt nhìn đi đâu? Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828674/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.