Vân Mộ hôm nay dẫn theo bọn muội muội tới hoàng cung xem bình trà, còn cố ý ăn diện. Lúc ra cửa Vân Diệp nhìn Vân Mộ quần lụa mỏng thì rất không hài lòng, muốn nói vài câu lại bị Na Nhật Mộ ngăn lại.
Buổi tối Vân Diệp một mình ăn dê xào tỏi, món này rất nồng, người bình thường khó mà hưởng thụ được.
Vân Mộ ăn theo cha, hai cha con ngồi ăn sạch một mâm, sau đó ra uống nước thì bị Tân Nguyệt đuổi ra vườn đi dạo tiêu cơm.
- Cha, cha nói hoàng hậu nương nương có uy phong không?
- Hoàng hậu nương nương lúc nào chả uy phong, dù sao cha cũng bị nương nương ăn hiếp cả đời.
- Con thấy trang phục của nương nương rất đẹp, đồ trang sức cũng đẹp, dắt theo tên ngốc Lý Trị ra ngoài thì uy phong bát diện, tất cả phụ nhân đều phải đại lễ tham bái.
- Đó là dĩ nhiên, vị hoàng hậu nương nương này của chúng ta nổi danh lợi hại. Mà sao lại hỏi cái này? Thích xem ngày mai ta dẫn con đi thấy một hoàng hậu nương nương rất đáng sợ.
- Cha, nếu con thành hoàng hậu, cha thấy con cũng phải hành lễ sao? Con thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn hành lễ với hoàng hậu nương nương.
Vân Diệp chợt đứng lại, nhìn khuê nữ rồi thất vọng thở dài:
- Mắt phượng mày ngài không có, còn học cha híp mắt, không thành được hoàng hậu.
Vân Mộ cười hề hề:
- Giống cha là tốt nhất, người ta khuê nữ giống cha là có phúc. Con chính là người có phúc, nói không chừng sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828665/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.