Chương Thiên Minh vội vàng chọn sĩ tốt thường ngày thân cạn với mình, chừng mười người, xem ra tên này cũng không sống thoải mái lắm. Lưu Tiến Bảo giám sát, đánh ba mươi quân côn xong, khom lưng tới trước Vân Diệp tạ tội.
- Đại soái, phía sau còn có lượng lớn hàng hóa của Vương Hiếu Kiệt đang vận chuyển tới, xử lý ra sao, xin đại soái định đoạt.
- Có phải là chiến lợi phẩm nộp vào kho phủ không?
Giáo úy thần sắc cổ quái lắc đầu, Vân Diệp cười lớn với nhi tử:
- Hôm nay phơi nắng đáng giá lắm.
Lưu Tiến Bảo hiểu ý vui sướng nhảy lên ngựa, chạy tới đại doanh thủy quân.
Vân Thọ áp giải người tới đại lao, Vân Diệp và Lý Dung được hương dân xúm quanh đưa về Vân gia trang, hầu gia bị một đám thích khách làm kinh sợ, nếu không có hương nông bảo hộ, nói không chừng bị tai ương.
Xin nghỉ phép! Hầu gia bị hoảng sợ, thế nào cũng cần tĩnh dưỡng nửa tháng.
Tuy Vân Diệp xin nghỉ nửa tháng, nhưng thực chất với một số kẻ nó lại truyền đi một thông điệp, lão tử về rồi, bởi lần trước y trốn vào núi có xin phép ai đâu.
Thế là tấu chương đàn hặc Vân Diệp rơi như tuyết xuống tay Chử Toại Lương, Lão Chử cười đắc chí, thêm vào rất nhiều tội danh khác, tấu chương rời môn hạ tỉnh, tới tay Phòng Huyền Linh, ông ta đem hết tấu chương bỏ vào bao, đưa lên bàn hoàng đế, không thèm xem.
Lý Nhị đang xem tấu của Vân Diệp, xem xong lật xem tấu chương đàn hặc, cười khổ một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828652/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.