Vân Diệp đang cùng Lý Thái ăn cơm ở nhà ăn của thư viện, cơm ở khay chất cao vút, hai bọn họ đói lắm rồi, cả sáng ra sức đạp máy bay, tiêu hao thể lực rất lớn.
Lý Thái bóc vỏ trứng hỏi Vân Diệp:
- Chúng ta bay lên rồi, tuy chỉ có mười trượng, đúng là mượn ngoại lực bay rồi, hiện giờ chỉ cần giải quyết vấn đề động lực thì bay không còn là mộng tưởng nữa.
Vân Diệp ăn ngấu nghiến:
- Nhưng quá mệt, tới giờ hai chân ta vẫn còn run, lần sau thí nghiệm ngươi kiếm người nhẹ cân, sức lớn ấy, đừng kiếm ta.
- Loại người này nhà ngươi có, lão bà Tiểu Miêu của ngươi là nhân tuyển tốt nhất, người không nặng, khí lực lại lớn, hiếm có nhất là nàng to gan, dù rơi từ trên trời xuống cũng biết làm sao không bị thương.
Vân Diệp liếc xéo Lý Thái:
- Loại nữ nhân như vậy cha ngươi còn có nhiều hơn, lần trước ta đi tìm nương nương, chưa thông báo đã đi qua cổng vòm, kết quả bị hai nữ tử dùng một tay ấn xuống đất, nếu không có nữ quan quát một tiếng, mạng ta đã mất ở điện Lưỡng Nghi rồi, ngươi nói xem, trong hoàng cung còn có ai không biết ta à?
- Đừng nói là ngươi, ta tới cũng bị ấn xuống, đám đó là do lão yêu quái của hậu cung huấn luyện từ nhỏ, chỉ nhận biết hai người là cha và mẹ ta, tí tuổi đầu mà vác cái mặt cá chết, ta muốn xin mẹ ta hai người về xem họ có biết cười không, ai ngờ mẹ ta từ chối thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828636/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.