Trong thư phòng của Lý Dung, Lưu chưởng quầy nhắm mắt dưỡng thần, Lý Dung lật xem thư trong tay, nói:
- Lưu gia gia gặp Cầu Nhiệm Khách rồi, ông thấy cái đầu phi hổ đó có thật không?
Lưu chưởng quầy mở mắt ra cười:
- Năm xưa Cầu Nhiệm Khách bị Cao Sơn Dương Tử bắt treo lên cột buồm, hầu gia ngại thể diện Lý Tịnh mới cứu ông ta, cho một bộ công cụ và một Oa nữ, thả lên một hải đảo sóng rất cao, để ông ta sống ở đó cả đời.
- Ai dè Cầu Nhiệm Khách thoát được, tay trắng lập nên uy danh to lớn, nói ông ta có chút tài phú thì chắc rồi, lão nô và Cầu Nhiệm Khách tiếp xúc vài lần, toàn nhận lệnh hầu gia đi gặp, cảnh cáo ông ta không được vượt qua eo biển, nếu không giết không tha.
- Phi hổ hoàng kim cái gì, thuyền của Cầu Nhiệm Khách đến buồm cũng vá chằng vá đụp, làm gì có trang sức quý giá, đồn sai truyền bậy đừng tin.
- Tiểu hầu gia, nhà ta chẳng cần bảo tàng vua hải tặc, Cầu Nhiệm Khách lúc còn sống đều phải tiến cống cho nhà ta, chút tài phú đó nhà ta chẳng thèm, tiền tài là thứ nhà ta ít thiếu nhất. Lão nô đoán chừng có kẻ muốn quấy rối đây, ha ha ha, trên đại hải thực lực quyết định tất cả, cứ đợi chủ mưu xuất hiện chúng ta hành động cũng không muộn, ra tay là phải đầy chúng xuống địa ngục, biển khơi do hầu gia dùng đao thương khai phá, sao cho chúng đụng vào.
Lý Dung là quận vương chính thống, nhưng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828634/chuong-1385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.