Trường Tôn thị tiếp tục rót đầy chén rượu cho Vân Diệp, lần này thiếu đi sự nghiêm trang của hoàng hậu, thêm vào chút ôn nhu:
- Khi đó ta đang chúc phúc cho tướng sĩ ở Lão Quân quan, lòng như dầu sôi, không biết làm gì mới tới đó tìm chút an tủi, đến khi tiếng reo hò vang động Trường An truyền tới, ta vội vàng chạy ra nghiêng tai nghe tiếng hoan hô. Ta rất muốn biết vị tướng quân nào lập đại công.
- Đoàn Hồng tới, cao thủ như vậy mà chạy năm mươi trượng ngã tới ba lần, còn chưa đứng dậy đã hô lớn:"Quy Tư đại tiệp, Vân hầu chém đầu mười vạn!"
- Thời khắc đó ta yên lòng hẳn, toàn thân như bị rút mất xương, chỉ biết không ngừng đập cửa nói:" Giỏi lắm, giỏi lắm, thắng bé giỏi lắm!" Lúc ấy ta thấy vô cùng vinh quang, vì đệ tử ta chiến thắng trong hoàn cảnh ngặt ngoèo nhất.
- Tiểu Diệp, vi sư chúc mừng ngươi.
Uống cạn ba chén rượu, má Trường Tôn thị biến thành màu phấn hồng, hỏi chuyện trải qua ở Tây Vực, từ lúc phát hiện thần cung Tây Vương mẫu, tới đoạn Quách Hiếu Khác huyết chiến, Vân Diệp nói tới đoạn thương cảm, hai sư đồ rơi lệ, nói tới chỗ buồn cười, cùng nhau cười dài.
Tất cả cung nhân đi qua điện Lưỡng Nghi đều bước chậm lại, chỉ sợ quẫy nhiễu hai người nói chuyện.
Lý Nhị tới, đứng ngoài nghe một lúc lâu, cười gật đầu, bảo hoạn quan hầu hạ cho tốt, chắp tay về cung Vạn Dân, điện Lưỡng Nghi hôm nay không thuộc về mình...
Vân Diệp nằm trên kiệu miệng ngáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828604/chuong-1355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.