Vân Diệp giang hai tay để cung nữ hầu hạ, phú quý nhiều năm, cảnh này quen quá rồi.
Thoải mái quá, ngửa mặt nằm trong bồn tắm, hai cung nữ ôm chân kỳ cọ, cả kẽ móng chân cũng không bỏ qua. Na Nhật Mộ rửa chân cho mình ba năm, chưa bao giờ tỉ mỉ như vậy, đại bộ phận làm ướt hai chân coi như xong.
Tịnh thân báo cáo ở tổ miếu kỳ thực là quá trình đợi binh bộ tra quân công để tưởng thưởng hoặc trừng phạt, tắm rửa ăn no, Vân Diệp ghé vào tường xem Khế Bật múa đao, lão già này múa đao rất khí thế, tiếng lưỡi đao xé gió làm Vân Diệp sởn gai ốc.
Lão già giữa mùa đông mà để thân trần, đao trong tay múa tới mức nước không lọt qua được, chơi đao xong ngửa mặt cười lớn, rất tức cười, lão già này quá tự yêu bản thân rồi.
Nhìn qua khe cửa, trên giường lớn có mấy nữ nhân nằm ngổn ngang, trắng phơ phớ quấn lấy nhau, nhìn mặt trời, đã chiều rồi, chẳng lẽ lão già này quyết chiến từ hôm qua tới tận bây giờ?
- Vân hầu, muốn nhìn thì chính đại quang minh leo tường vào mà nhìn, nếu không phục bản lĩnh của lão tử, chọn hai ả chúng ta so tài, xem lão phu càng già càng mạnh, hay ngươi trẻ tuổi dũng mãnh.
Đếch nói chuyện được với lão già thảo nguyên thô bỉ, nói là thua thiệt, bọn họ là hậu duệ của sói, rảnh rỗi giao phối giữa trời đất chẳng coi là chuyện gì, mình là người văn minh sao có khả năng làm đồng hao với lão.
- Lão nhân gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828598/chuong-1349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.