Tây Vực thực ra không có đường, cho dù có thì sau một trận bão cát cũng biến mất tăm.
Cái tệ nhất của chiến tranh là chết ngươi, một địa phương nếu xảy ra chiến tranh quy mô lớn, ngươi sẽ kỳ quái phát hiện, người nơi đó sẽ trở nên rất ít (!?),ngươi có thể thi thoảng thấy lạc đà, bò dê chết trên sa mạc, chỉ có người không thấy, dù là sống hay chết.
Chỉ người mới có thói quen mai táng đồng loại, thương cổ ở trên đường thấy xương người chết, bất kể thủ lĩnh thương đội có phải gian thương không đều đem tìm chỗ ít gió cát chôn đi, thói quen này nhất định phải tuyên dương, chẳng may mình chết trên sa mạc, người sau cũng sẽ làm thế, trong sa mạc, chẳng ai là an toàn, người già thường nói vậy.
Đám cường đạo càng tôn trọng truyền thống chôn cất, giết người xong vội chôn xác đi, như chó giấu xương vậy, không để cho ông trời thấy, chỉ để bà đất biết, dù sao ông trời biết giáng sét, bà đất nhân từ hơn, như người mẹ chiếu con, khi con làm chuyện xấu, mẹ luôn giấu giếm.
Một trận gió nhỏ thôi qua, sa mạc sẽ mù mịt, cát bụi như dùi công thành nện vào thành lạc đà, khí thế hung mãnh nhưng chẳng có chút lực đạo nào. Thành lạc đà một ngày không biết bị công kích như thế mấy lần.
Người trong căn nhà gỗ giữa thành lạc đà lại chẳng có tâm tình cảm thụ sự cuồng dã, hào mại của sa mạc, ai nấy ôm chồng công văn dấy vội vàng ra vào, cả đi vệ sinh cũng chạy gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828589/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.