- Ta ghét chiến tranh vô tận, nên muốn đánh cho nhanh còn về nhà làm ruộng, ta vốn là địa chủ, kiếm ăn từ đất, nên ta sẽ để truyền thống này tiếp tục kế thừa.
- Chính vì ghét chiến tranh nên ta mới điên cuồng đầu tư vào chiến tranh. Lưu tiên sinh, ta biết ông lo cái gì, không cần lo cho thành lạc đà, bất kỳ thứ vũ khí gì cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhất thời, tuyệt đối không thể chiểm giữ đỉnh cao nhiều năm.
- Chẳng lẽ ông không nhìn ra nhược điểm trí mạng của nó? Đó là hành động chậm chạp, phòng ngự là vũ khí mạnh nhất, nhưng tấn công thì còn rất nhiều thiếu sót, nếu kẻ địch có trang bị như trên thành lạc đà, nó sẽ chết rất thảm.
- Ta dám khẳng định hiện bệ hạ đang sai người ngày đêm nghiên cứu làm sao diệt thành lạc đà, khả năng đã có đáp án, nên mới mặc chúng ta tung hoành ở Tây Vực. Lưu tiên sinh, ông cứ lo tác chiến đi, chuyện trên triều giao cho ta là được, ta sẽ nắm chắc chừng mực, không vượt giới hạn nửa bước.
Đỗ Như Hồi đi vào, bên ngoài quá lạnh, chà tay một lúc mới nói:
- Sau này giết người đừng khó coi như thế, vừa rồi quân sĩ định đi quét dọn chiến trường, kết quả ôn ọe quay về, bảo lão phu không cần dọn chiến trường nữa.
- Người Đại Thực lui rồi, ngươi định làm thế nào đây? Trình Xử Mặc không thể ở mãi bên bờ kia, rất nguy hiểm.
Lưu Phương lắc đầu:
- Chúng ta sẽ nhổ trại về nước, dù sao mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828580/chuong-1331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.