Tiếng tù và trên tường thành vang lên, quân sĩ theo thói quen dựng thẳng cờ xí, chỉnh lại khải giáp, chuẩn bị nghênh địch.
Trương Kiệm nheo mắt nhìn doanh địch yên tĩnh đối diện, nhìn rất lâu, thấy một đám chim hạ xuống doanh kiếm ăn, hỏi Vương Quân Khả:
- Phái thám báo dò quân tình chưa?
- Chưa, từ hôm qua người Tân La như nổi điên lùng sục thám báo của chúng ta, mạt tướng không phái thám báo đi nữa, giờ mạt tướng đi đây.
Trương Kiệm lắc đầu:
- Bỏ đi, lúc này bên ngoài nguy cơ tứ bề, người Tân La nhất định không muốn chúng ta biết bọn chúng đã đi, binh lực chúng ta không đủ truy kích, cứ thủ thành là hơn.
- Đi rồi?
Vương Quân Khả không tin, hôm qua còn giao chiến kịch liệt, thi thể còn chưa thu liệm, sao có khả năng đi rồi.
- Chim chóc hạ xuống doanh trại, chứng tỏ trong doanh không còn mấy người, ta nghĩ, người Bách Tề hẳn cũng đi rồi?
Trương Thái xuất hiện như bóng ma.
Vương Quân Khả rút đao, sẵn sàng truy kích kẻ địch.
- Đúng là đi rồi, nhưng chúng ta không có khả năng truy kích, giữ vững Bình Nhưỡng mới là nhiệm vụ hàng đầu, có điều như thế thì áp lực của Ngưu Tiến Đạt sẽ rất lớn.
Trương Kiệm nhìn về phía tây, Ngưu Tiến Đạt nhất định đã tới đó, Thiện Đức nữ vương tấn công nửa tháng trời, khi vây chặt mình trong thành, cắt điên hệ với Ngưu Tiến Đạt, sau đó tự dẫn đại quân đi đối phó với Ngưu Tiến Đạt vội vàng tới tiếp viện.
Đại quân của Lão Ngưu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828564/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.