Nhìn Lý Tượng hoan hỉ tạ hoàng ân rồi vội vàng đi đón mẫu thân của mình, lòng chua xót vô cùng.
Hiện giờ điều duy nhất Phòng Huyền Linh nghĩ là hành động của Lý Tượng đừng để ảnh hưởng tới địa vị của thái tử, nếu không họa sẽ ở ngay trước mắt, gian nan cất bước thỉnh an tới thỉnh an hoàng đế, rồi theo hoàng đế vào cung Vạn Dân.
Quân thần đứng trong đại điện không ai nói gì, một lúc lâu sau Lý Nhị mới mỉm cười:
- Trước kia nghe người ta nói, một người không thể quá mạnh mẽ, nếu không sẽ chiếm hết linh khí của tử tôn, trẫm cho rằng chuyện này sẽ không xảy ra với trẫm, trẫm có thể coi là hùng tài đại lược, Thừa Càn được thiên địa ưu đãi, Thanh Tước càng không phải nói, Lý Trì, Thanh Tước đều là nhân tuyển hàng đầu, ngay cả đứa con vô cùng khốn kiếp như Lý Ảm, Lý Hữu hiện giờ cũng biết xử sự, tuy không làm được việc lớn, nhưng làm vương gia một phương thì không thành vấn đề.
- Hiện giờ khanh xem tôn nhi của trẫm, sao lại thành ra như thế? Phàm là ý kiến chính xác của người thông minh thì nó không nghe vào, lời của lão hủ nho lại thành chủ ý hay, người như thế, trí tuệ như thế làm sao mà thành đế vương được.
Lý Nhị nói xong khoanh chân ngồi trên mặt đất, cực kỳ chán chường.
Phòng Huyền Linh cũng ngồi xuống:
- Bệ hạ không cần buồn, trí tuệ Hành Sơn vương đúng là không thích hợp kế thừa đại thống. Nếu là tể tướng khác dứt khoát không nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828552/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.