- Tiên sinh chuyển đi đâu, điện Vũ Đức đã nổ hai lần rồi, chẳng lẽ cứ xây lại liên tục? Nếu còn tiếp tục nói với bách tính điện Vũ Đức bị sét đánh thì bách tính sẽ hoài nghi hoàng gia không làm việc tốt.
- Chỗ có thể khiến phụ hoàng học sinh yên tâm chỉ có thư viện nữ thôi, tiên sinh yên tâm, ngọn núi này chắc lắm, có nổ cũng không sập được.
Lý Thái nhìn sơn động vô cùng tự tin, chỗ này từ bản vẽ tới thi công đều do hắn giám sát, tiêu tốn cực lớn:
Lý Cương thở dài:
- Ta cũng không lo nơi này sụp đổ, ta chỉ lo vũ lực ngày càng mạnh, chúng ta sẽ bỏ đi nhiều lựa chọn khác, chỉ ưu tiên dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đó là điều kinh khủng, ta lo ngọn núi Đại Đường trong lòng thần dân sẽ sụp đổ.
Khi từ cửa hậu sơn đi ra, Lý Cương nhìn đội xe vận chuyển vũ khí, buông một tiếng cảm thán:
- Đội xe này về sau đừng có đi qua Ngọc Sơn nữa, rời Ngọc Sơn từ Cẩm Tú cốc ấy.
Lý Thái gật đầu vâng lời, Lý Cương nói tiếp:
- Ta không đi tiếp nữa, tuổi cao rồi, sợ nhìn thấy thứ ở đằng sau sẽ không ngủ yên được. Thanh Tước, không phải ngươi muốn đi nghe Hiên Nhân giảng bài sao? Đi đi, thực ra ta rất hi vọng bệ hạ và thái tử cũng tới nghe, lý luận của ông ta có đường lối rõ ràng, rất nhiều thứ từ trong cuộc nói chuyện về lao động sáng tạo nhân loại với Vân Diệp mà có, chỉ là về sau được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828550/chuong-1301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.