- Đây là quân tiên phong, nhân số quá ít, không thể đấu với địch, cho nên họ không vào thành. Tiên phong đã tới, nói không chừng đại quân ở gần đây, mấy ngày qua người Đột Quyết điên cuồng công thành, chứng tỏ chúng biết thời gian không còn nhiều, các huynh đệ, cầm cự hai ngày nữa, đại quân tới chúng ta sẽ cùng giết địch!
Suốt một ngày người Đột Quyết không có động tĩnh, chiến hỏa phía đông hình như cũng lắng xuống, mặt đất yên tĩnh, chỉ có gió thổi cờ kêu phần phật.
Quách Bình ăn miếng lương khô đã nó tới không ăn nổi nữa rồi, dạ dày cảm giác căng phồng, tuy muốn ăn thêm nhưng nghĩ cho cái mạng của mình, đành dừng lại.
- Trọng Khang, đi thăm đại soái đi.
Trần Sồ hít hơi mấy lần mới nói ra câu này.
- Không đi, ở trong quân ta chỉ là đội chính, không có tư cách gặp đại soái.
Quách Bình chẳng thèm mở mắt, tiếp tục dựa vào tường nghỉ ngơi, sau trận này, bất kể thế nào cũng về thư viện học, máu đã chảy, nghĩa vụ đã trọn, phụ thân không còn lý do gì giữ mình trong quân nữa.
- Không đi sợ không còn cơ hội gặp lại nữa!
Trần Sồ lạnh nhạt nói:
- Ta mong còn chẳng được, hả? Ngươi nói lại lần nữa?
Quách Bình tức thì ngồi dậy:
- Ba ngày trước đại soái bị xạ điêu thủ tập kích thành công, tên xuyên qua ngực, khi đó không sao, vẫn có thể giết địch, hôm qua sốt cao, tới giờ chưa tỉnh lại.
Choang, bình nước rơi xuống đất, người đó giết không chết, từ thành Lạc Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828532/chuong-1283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.