Địch Nhân Kiệt dán mặt tại bản đồ Trường An, đo từng tấc một, sau đó lấy bút than khoanh tròn phường Đãi Hiền ở bên cổng Duyên Bình, dụi mắt, đây là thành quả một đêm vất vả.
Nghĩ tới Trường An nhân khẩu dày đặc, Địch Nhân Kiệt cười khổ liên hồi, công vụ của Đại lý tự chẳng dễ làm, phức tạp lại mệt mỏi, muốn tìm ra hung thủ và mật thám địch trong biển người mênh mông không phải là chuyện dễ.
Con người là thứ động vật kỳ quái, càng là nơi giá đất cao thì họ lại càng thích kéo tới ở, càng nơi vắng vẻ càng chẳng ai hỏi tới, giá đất hai bên chợ đông tây đã leo lên tới tận trời, phường Trường Thọ lại rất ít người ở, còn thường xuyên bị hổ tha đi một hai con, vô cùng đáng thương.
Tối hôm qua có ba võ hầu bị giết ở phường An Nghiệp, toàn thân trên dưới chỉ có yết hầu có vết thương cạn, nhưng vết thương đó tạo thành mất máu lớn, ba võ hầu gần như chảy hết máu, trong lòng mỗi người đều có đủ thứ đồ, nhìn một cái là biết an trộm.
Địch Nhân Kiệt không quan tâm tới sống chết của ba tên võ hầu lạm dụng chức vụ đó, hắn chỉ quan tâm tới vũ khí của hung thủ, vì đao quá nhanh, chẳng những cắt đứt động mạch cổ, còn chém đứt đồng ngân tệ mà một tên trong số đó đeo ở cổ.
- Thần binh thiên hạ đều xuất ra từ Trường Tôn gia, bọn họ phải cho chúng ta câu trả lời.
Trương Vĩnh Lộc là lão nhân của Đại lý tự, kiểm nghiệm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828518/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.