Mùa xuân thành Toái Diệp ánh nắng chan hòa, khắp nơi cỏ cây xanh mướt, đàn dê gặm cỏ xanh mới mọc ra, dê quá nhiều, trải rộng tới tận chân trài, xa xa còn có người chăn dê ca hát.
Tâm tình Hạ Lỗ không tốt chút nào, nước mắt sắp chảy ra rồi, một tráng hán chỉ mặc quần dài, thân trần đang đấu với Bác Mã đệ nhất dũng sĩ của Đột Quyết. Chùy lớn nện rầm rầm, Bác Mã không ngừng lùi lại, mỗi bước đều để lại dấu chân rất sau, rõ ràng Bác Mã không đánh được cự hán như rèn bằng sắt kia.
- Không tệ, đỡ được bảy chùy của gia gia rồi, đỡ thêm ba cái nữa đi.
Hi Đồng mở to miệng cười, chùy lại nện xuống, chùy của Bác Mã cũng vung lên đón, sau tiếng động vang dội, Hi Đồng vứt chùy đi, vỗ Bác Mã đang không ngừng hộc máu:
- Giỏi lắm, phía tây có vô số thành trì đợi chúng ta công phá, cướp bóc, ở lại chỗ quái quỷ này làm gì, là hảo hán thì theo ta tới phía tây đánh thiên hạ, ăn thịt lớn, uống bát to, thấy nữ nhân vừa mắt thoải mái mang về, có hứng thú không?
Hàn Triệt tháo kim quan trên đầu xuống, lau bụi bặm bên trên, sau đó đội lên đầu:
- Muốn phát tài, có thể phát tài chỉ có dũng sĩ chân chính, người Đột Quyết giờ làm gì còn lá gan nữa, không cần gọi thêm bọn chúng, chuyện của mình tự mình làm.
Mắt Bác Mã muôn phun ra lửa, bị Hạ Lỗ dìu về xe mình.
- Người Đường, nơi này là đất cuối cùng của người Đột Quyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828511/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.