Ngụy Trưng nói xong chỉnh đốn y phục, qay lại cổng thành tiếp tục đứng nhìn người ra người vào.
Cuộc nói chuyện của bọn họ không ai nghe thấy, chỉ có hai con chim sẻ tựa hồ nghe được một ít.
- Trẫm muốn giết lão, trẫm muốn giết lão, không những giết lão, cả nhà lão cũng không tha!!
Lý Nhị về cung nổi cơn lôi đình:
Ngọc như ý yêu thích bị vỡ tan, bút giấy nghiên mực trên bàn bị đẩy hết xuống đất, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh nổi lên, vừa mới phát tiết một chút liền cảm thấy đầu đau dữ dội, hét lớn ngã xuống đất bất tỉnh.
Toàn bộ hoàng cung náo loạn, ngự y vội vàng chạy tới, nghĩ mọi cách nhưng không ăn thua, hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, phi tần phẩm cấp cao như Dương phi, Âm phi khóc lóc bên long sàng, Lý Thái không ngừng nhìn ra ngoài, Lý Thừa Càn theo điển chế tới Thập lục vệ tọa trấn.
Trường Tôn thị ngồi bên cạnh Lý Nhị, nhỏ giọng nói:
- Nhị ca, chịu chút nữa, Tôn đạo trưởng sắp tới rồi.
Tôn Tư Mạc rất ít khi cưỡi ngựa lần này cưỡi khoái mã, không ngừng vung roi, xuyên qua hoàng cung cũng không dừng lại, tới thẳng cung Vạn Dân.
- Chuẩn bị dao bạc, chén bạc, đây là do khí cấp công tâm, thuốc hiệu quả quá chậm, không thể chậm trễ, nếu không nguy tới tính mạng, dù hiện giờ mắt bệ hạ cũng đã tổn hại, lão đạo phải lấy máu, xin nương nương hạ lệnh.
Trường Tôn thị đứng dậy thi lễ:
- Bản cung tin đạo trưởng, xin tận lực.
Tôn Tư Mạc cầm đao bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828499/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.