Vân gia náo nhiệt vô cùng, bằng hữu khắp trời nam biển bắc tụ hội đợi mai tham dự hôn lễ.
Có một số lễ vật rất quý trọng, nhưng không tìm ra người tặng, gác cửa chỉ nói người tặng lễ rất kỳ quái, có đạo sĩ, có hành giả chân đất, có ăn mày mắt đầy rỉ lấy trong lòng ra một miếng bích ngọc nói là lễ mừng, thiếu chút nữa làm gác cửa sợ chết khiếp. May mà Hàn Triệt đi ra, vẽ một cái ký hiệu trước cửa, thế là không còn những người chướng mắt xuất hiện nữa, có điều Hàn Triệt sai người bày tiệc ở tiểu viện của Đơn Ưng, không biết chiêu đãi khách gì?
Lý Cương nghe nói chuyện này tới tiểu viện tử, sau đó đóng chặt đại môn, cần gì đều ở bên trong nói vọng ra với Nhị quản gia Lão Triệu, bảo ông ta đưa tới.
Lý Cương hôm nay rất phấn chấn, mặc áo thọ ngồi trên xe của mình, uống từng ngụm rượu nho, mắt không ngừng nhìn khách khứa trong phòng.
Hòa thượng chẳng có gì để nói, khổ hành tăng thôi, còn là phiên tăng tóc xoăn, không có tràng hạt, không mặc tăng bào, từ trên xuống dưới không có đồ gì của tăng nhân, nhưng chỉ cần ông ta ngồi ở đâu, ngươi nhất định cho rằng ông ta là hòa thượng, không thể có thân phận khác. Vị hòa thượng đó đang tập trung xử lý con ngan quay, không thèm để ý tới ánh mắt của Lý Cương.
Đạo sĩ cũng thế, hông đeo thừng cỏ, chân đi giày rách lộ ngón, đầu gài trâm gai, bên người đặt một thanh kiếm, thấy thanh kiếm này, lông mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828489/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.