Kiển Nương từ trong quán chạy ra, dốc sức kéo Khúc Trác, nàng muốn Khúc Trác cùng các côn tron vào mật thất, muốn chết cũng nên để mình chết trước.
- Không tránh được đâu, Kiển Nương, kẻ địch quả nhiều, tòa thành này ắt bị hủy diệt, chúng ta không thể bị thiêu chết trong hang như chuột được.
Khúc Trác vỗ mặt Kiển Nương bảo nàng quay về với con, một mình xách đao đi về phía cổng thành.
Một chiến mã cao lớn mặc trọng giáp, tua trên mũ kỵ sĩ gần chạm tới trần cổng thành, giáp đen, áo choàng đen, tay cầm trường đao, sau lưng cắm năm mũi lao, nỏ lên sẵn dây, mặt nạn hung dữ hạ xuống, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo qua khe hẹp.
Một người, rồi hai người, ba người...
Khúc Trác muốn rống lên, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được câu nào, Kiển Nương la hét giang hai tay chắn trước trượng phu, không có tên kỵ sĩ như dã thú kia tới.
Kỵ sĩ cầm đầu chẳng thèm để ý tới Khúc Trác, rút xích bên hông ra ném dưới chân hắn, ngựa đi qua đường, tới cổng thành phía sau.
Vũ khí dưới chân Khúc Trác không ngừng tăng lên, khi một thanh đao cắm trước mặt hắn, Khúc Trác ôm Kiển Nương, bảo nàng vào nhà, trong ánh mắt hoang mang của nàng, Khúc Trác bắt đầu trang bị vũ khí, mặc giáp da lên, không có chiến mã, hắn đi ra nói với thành chủ:
- Ngựa, ta muốn ba con ngựa.
Thành chủ ngẩng đầu lên, mau chóng đứng dậy, dắt ra ba con ngựa từ sau tường, trang bị trên người quá nặng, Khúc Trác nhảy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828469/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.