Suối nước biến thành suối phun, sơn cốc biến thành hố lớn, đó là biến hóa Vân Diệp mang tới, cầm ngọc bội hướng về phía mặt trời xem, không thấy gì cả, có lẽ góc độ không đúng, chơi một lúc rồi thúc ngựa đi tiếp.
Vượng Tài đứng bên sườn núi hí lên với đàn ngựa ở chân trời rồi đuổi theo Vân Diệp, bắt đầu kiếm cái ăn trong túi, với nó mà nói kỳ động dục đã qua, cuộc sống quay lại quỹ đạo cũ.
Ngũ lễ tư mã đem nhất cử nhất động của Vân Diệp viết vào tấu chương, phái tâm phúc ngày đêm đưa tới Trường An, miêu tả biến hóa của sơn cốc cực kỳ đặc sắc:" Ngày mùng ba, Vân hầu đào suối, lát sau thủy long vọt cao mười trượng, đất sụt ngàn xích, có u hồn gõ trống, lại có thần tiên hiển thánh, khi mặt trời mọc, mọi thứ an định. Viên sư nói, nơi này phong thủy tuyệt thế, muốn chôn nơ này, Vân hầu nói, nơi này mà mộ ngựa mà thôi..”
Lý Nhị cầm mật tín xem ba lượt, lại lấy tấu chương của quan viên địa phương Lan Châu báo lên, bên trên có viết huyện Kim Thành có địa chất nhỏ, rồng trở mình làm bách tính thất kinh, lập tức ổn định lại.
- Mộ ngựa? Cũng thoải mái thật đấy, thế cũng tốt, Bạch Ngọc Kinh nói cho cùng là hoa trong gương, trăng trong nước, hủy đi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc phong thủy tuyệt địa lại biến thành mộ ngựa.
Vân Diệp đặt ngọc bài theo góc độ ánh mặt trời, xem có biến hóa kinh người gì, dưới hố lại đào được ngọc bài, do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828462/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.