Cầu Nhiệm Khách tới eo biển nhưng không qua được, thù quân không cho bất kỳ chiếc thuyền nào đi qua, một bên eo biển neo đầy thuyền, bất kể đám thương cổ hối lộ hay uy hiếp, giáo úy đều âm trầm không nghe bất kỳ ai giải thích, hôm qua có một thuyền nhà huân quý muốn xông qua, bị đá hai bên vách núi và nỏ tám trâu ném vỡ tan, thương nhân may mắn sống sót bị xử lý, đầu còn treo trên cửa, thế là không ai dám xông qua nữa.
Nửa tháng trước hắn còn là đô úy, sau khi thủy sư Lĩnh Nam trọng thương, toàn bộ quan binh bị giáng ba cấp, nếu không phải có việc khổ sai này thì tới giáo úy không thể làm, bất kể từ việc công hay thù riêng, hắn quyết không lý nào thiên vị.
Quân sĩ canh eo biển tới một nghìn ba trăm người, với vũ lực của Cầu Nhiệm Khách cũng không dám tùy tiện mạo phạm, đứng trên mũi thuyền hồi lâu, nói:
- Vòng qua, thuyền chúng ta không lớn, mạo hiểm xuyên qua bãi đá ngầm còn hơn đợi ở đây, nếu thuyền của Vân Diệp tới thì rất nguy hiểm, hiện giờ y đang lên cơn, sẽ không khách khí với chúng ta đâu.
Hồ Đồng Hải hơi do dự rồi gật đầu, hạ lệnh quay mũi thuyền hướng về biển Ma Quỷ.
Gọi là biển Ma Quỷ vì nơi đó gió to sóng lớn, đá ngầm chi chít, hơi bất cẩn một chút là tan xác, sau khi Vân Diệp phong tỏa eo biển, không ít hải tặc chết ở đây, bọn họ muốn mở một tuyến hàng hải mới, kết quả chỉ có đi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828433/chuong-1184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.