Vân Diệp đặt đồng hồ cát lên bàn, hai canh giờ trôi qua, cát chỉ chảy rất ít, Lý Nguyên Tường ghé mặt béo ú tới, cẩn thận hỏi Vân Diệp:
- Vì sao sắp đặt thời gian dài thế? Ngươi không sợ có chuyện ngoài dự liệu à?
Vân Diệp đặt móng giò xuống:
- Thói đời này ngày càng khó sống, tên ngu xuẩn như ngươi cũng biến thành người thông minh, nữ nhân kiêu hùng như Cao Sơn Dương Tử càng không thể xem thường, ta dám cược, nữ nhân kia chỉ cần ra biển là lập tức lên thuyển nhỏ, để thuyền lớn kéo đi, đó là cách dự phòng vạn nhất.
- Phải bảy tám canh giờ qua đi ả mới thấy an toàn, mới lên thuyền, khi đó thuốc nổ mới có hiệu quả. Thủy sư Lĩnh Nam còn lại chưa tới ba mươi chiếc thuyền có thể giương buồm, hơn nữa qua trận chiến vừa rồi, vũ khí trên thuyền đã tiêu hao bảy tám phần, Tuyền châu lại thành đống hỗn độn, không thể bổ xung, đánh trơ mắt nhìn nữ nhân đó rời đi, ta không cam lòng.
Lý Nguyên Tường lấy tay đập đồng hồ cát, nhưng thấy không làm cát chảy nhanh hơn, vỗ bụng nói:
- Đó là vấn đề của ngươi, nói trước, trong tấu chương không được nhắc tới ta, coi như ta chưa từng tới, chỉ cần thấy Nhị ca ta là chân ta run hết lên rồi.
- Lý sư già như thế tự mình dạy ngươi, ngươi lại bỡn cợt lão nhân gia, dù bệ hạ tha cho ngươi, thư viện cũng không dễ dàng tha cho ngươi, hành vi này của ngươi ở thư viện sẽ bị phạt đắp giả sơn, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828430/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.