- Lão Lô, cẩn thận Cao Sơn Dương Tử, nhất định phải cẩn thận, ngày ngày phải mở mắt theo dõi, không để ả rời khỏi tầm mắt, nếu không trông coi kỹ thì cuối cùng người chết sẽ là ông, nữ nhân đó điên rồi...
- Bệ hạ cho rằng có vương thất Cao Ly, có Uyên Cái Tô Văn trong tay thì ả không dám làm gì, nghĩ thế là sai rồi, Cao Sơn Dương Tử là người có dã tâm muốn tên tuổi của mình vĩnh viễn lưu truyền, người như thế sẽ không bận tâm tới sống chết của kẻ khác đâu...
Vân Diệp vừa giao ấn tính xong, Lô Thừa Khánh tới nhậm chức luôn, Vân Diệp tốt bụng căn dặn trước mặt Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối, thấy Lão Lô cười tủm tỉm là hiểu ông ta không để trong đầu.
Câu này Vân Diệp ngày hôm nay nói bốn lần, khi gặp hoàng hậu lại nói lần nữa, Trường Tôn thị bảo mình không quản triều chính, muốn Vân Diệp đừng nghĩ nhiều.
Không nghĩ nhiều thì không nghĩ nhiều, ai chẳng muốn sống yên ổn, giờ có rất nhiều kẻ ý kiến với mình rồi, tướng quân khác ba năm đổi một lần, chỉ thủy sư Lĩnh Nam từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi lòng bàn tay Vân Diệp.
Chức danh trên người Vân Diệp đã đủ nhiều rồi, binh bộ thị lang, thứ sử Nhạc Châu, giám viện thư viện, công bộ còn đeo chức viên ngoại lang nho nhỏ, đó là Vân Diệp chuyên môn đòi để tới công bộ tiện tra cứu tư liệu, thiếu cái chức thủy sư Lĩnh Nam chẳng hề gì.
Phẩy tay áo về nhà, Vương Tài sống trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828413/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.