Vinh Hoa cầu khẩn cũng thế, uy hiếp cũng thế, không thể thay đổi tiết tấu cố hữu của Đại Đường, giống như liên tục mười ngày trời quang, làm tuyết trên mặt đất tan rất nhiều, thực ra không thay đổi là bao, chỉ chuyển biến hình thái thôi, tuyết biến thành băng...
Biến thành băng có một cái lợi, đó là người có thể đi được, tuy một ngày ngã mấy trăm lần, hay dở gì cũng có tin tức bên ngoài truyền vào, Vân Diệp thấy tín sứ mặt mày sưng vù, tay treo trước ngực, nhận lấy công hàm của hắn, bảo tiểu lại đưa đi nghỉ ngơi.
Chẳng có tin tức nào tốt, Lý Đạo Tông binh bại ở Long Vương Lĩnh, ba nghìn tiền quân chạy thoát không quá một trăm, Mông Xá Long có voi lớn trợ trận, đánh quân Đường trở tay không kịp, ông ta định đích thân vào Long Vương Lĩnh, giết sạch thổ nhân ở đó để tiết hận.
- Ngu xuẩn, năm xưa Mã Viện binh đình Nam Chiếu đã đối trận với voi lớn, Gia Cát Lượng tới Nam Chiếu cũng đối trận với voi lớn, vì sao bọn họ đều thắng mà chỉ Đại Đường mất quân nhục quốc? Lý Đạo Tông không đề phòng voi lớn sao?
Trường An liên lạc được với bên ngoài, Lý Nhị lập tức khôi phục khí thế xưa, đại điện chỉ có mình ông ra quát tháo, vốn chiến dịch có thể thẳng dễ dàng, giờ bị người ta đánh gãy răng cửa, mất hết thể diện.
- Vân Diệp, ngươi quen thuộc Nam Chiếu nói xem, voi lớn khó đối phó lắm sao?
Lý Nhị quát tháo một hồi, thấy quần thần không lên tiếng, liền tự điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828384/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.