Người Đường rất thích lao động công ích, chỉ cần có một người làm là toàn Trường An làm, tốc độ mở đường nhanh hơn dự liệu của Vân Diệp, vừa mới ngủ một giấc Lưu Tiến Bảo đã bẩm báo đường thông rồi, trong lời hắn hình như còn có chút thành phần khinh bỉ.
Đạp Lưu Tiến Bảo hai cái, mình là chủ nhân còn không xấu hổ, ngươi là tên phó nhân xấu hổ cái gì, chẳng qua là Lão Ngụy đi đầu xúc tuyết, hầu gia về nhà ngủ thôi, có gì mất mặt đâu.
Gặp lại Ngụy Trưng thì lão già này giày bê bết bùn đất, chẳng giống quan viên gì cả, Vân Diệp từ trên xuống dưới chỉnh chu. Thấy Vân Diệp, lão già cười:
- May quá, may quá, không làm lỡ Vân hầu tảo triều, đúng là chuyện may lớn trên đời, chúng ta lên đường thôi.
Lão già đi giày bẩn lên triều là để khoe công với hoàng đế đây mà, bùn đất chứng minh bản thân vất vả cỡ nào, Vân Diệp ác độc suy đoán.
Có điều đi trên tường tuyết là một trải nghiệm mới, trẻ con nghịch ngợm còn nhảy xuống tường tuyết tạo ra những hình thù kỳ quái, mọi người đều biết băng đăng của thư viện, muốn nặn ít tượng tuyết là thường thôi.
Đi đường mới biết tự phát thông đường không chỉ mình đám Ngụy Trưng, quân đội trong hoàng cung cũng tham gia, nếu lúc này Vân Diệp đứng trên khinh khí cầu nhìn xuống sẽ thấy cả Trường An như mạng nhện.
Nghị đề hôm nay của triều đường là chẩn tai, trận tuyết lớn này không chỉ bao phủ Trường An, nói không chừng cả Quan Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828373/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.