Đoàn Hồng tự hồ phát hiện ra bí mật cực lớn, đó là bí mật liên quan tới thần tiên, toàn triều đều suy đoán sư phụ Vân Diệp có phải là thần tiên hay không, ôm tư tưởng Tử không nói chuyện ma thần quỷ quái, bọn họ cho rằng Tiêu Dao Tử chẳng qua là vị hồng nho bác học, tuyệt đối không phải thần tiên, Vân Diệp cũng luôn nói thế, hiện giờ có vẻ có cách giải thích khác.
Hắn biết rõ thân thủ của Cầu Nhiệm Khách ra sao, nếu đối đầu sinh tử, mình chết là cái chắc, cao thủ như thế trong mắt sư phụ Vân Diệp chỉ là con rối, đúng là quá kinh ngạc.
Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ chẳng chào một câu đã rời Vân gia, bất kể là ai bị người ta vờn trong lòng bàn tay cũng không vui vẻ gì, cho nên họ khó chịu lây sang Vân Diệp.
Đoàn Hồng cười hì hì:
- Hôm nay mới biết uy phong của Vân hầu, đúng là ngồi trong màn quyết thắng ngoài ngàn dặm.
- Có rắm thì đánh đi, đừng nịnh bợ, người thực sự quyết định vận mệnh của họ là bệ hạ, không phải ta.
- Chuyện này thì tất nhiên rồi, chỉ là nô tài muốn biết, ân sư ngài rốt cuộc là người thế nào, tin rằng không chỉ nô tài, mà cả bệ hạ cũng muốn biết.
- Không chỉ bệ hạ, ta cũng muốn biết, ân sư với ta mà nói là ân sư, là người lương thiện, hiền từ, trí tuệ, là người cả đời không muốn người khác biết tới.
Đuổi hết ác khách đi rồi Vân Diệp nằm khểnh trên ghế tựa, ngây ra nhìn mảnh đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828368/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.