Khi tất cả mọi người xưng tụng Vân Diệp thì Lý Thái dừng công việc, nói với Lý Thừa Càn:
- Toàn nói nhảm, cô phẫn cái gì, đạo đức cao vời cái gì? Bài thơ này rõ ràng kể, Vân Diệp bị tên đánh đàn dùng âm thanh huyên náo làm tức giận, đánh người ta một trận, nếu không phải ca kỹ tên Bạch Vân ôm lấy hông sẽ đánh chết tên đánh đàn rồi, y còn bất mãn gầm lên cô phẫn ngâm gì đó. Không tin huynh đi xem tên đánh đàn nhất định thương tích đầy mình, Vân Diệp đánh người xong có thói quen lấy tiền bù đắp, tám phần mười là thế.
Lý Thừa Càn không tin, phái thủ hạ đi tìm Bùi Thần Phù, thủ hạ về nhỏ giọng bẩm báo xong, hắn nhìn Lý Thái với ánh mắt kỳ quái, đoán trúng trăm phần trăm.
- Đại ca, đây là một loại bản lĩnh, dễ dàng đem nhân tố bất lợi biến thành có lợi, Diệp Tử là cao thủ trò này. Nếu về sau huynh đi thanh lâu bị ngự sử bắt được, hãy tìm Diệp Tử, y sẽ xử lý vô cùng viên mãn. Như chuyện này, đợi thương tích tên cầm sư kia lành, bản thân hắn cũng sẽ không vạch trần.
- Cho nên huynh muốn đem Tô thị, Hầu thị về đông cung thì phải mời Diệp Tử ra ta làm chuyện này rất dễ dàng, ắt trọn vẹn thể diện cho hoàng gia, khiến ngự sử đài không thể nói được gì.
Lý Thừa Càn có hơi xấu hổ:
- Có phải các ngươi đều biết tính toán của ta cho nên mới không tới đông cung?
Lý Thái thở dài:
- Đám đó hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828365/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.