Trình Xử Lượng thấy vận mệnh của mình đã được định đoạt, đành cầm xương lên gặm tiếp, nhớ tới thủ pháp hành hạ biến thái của Vô Thiệt, dù ăn gan rồng tủy phượng cũng thấy vô vị.
- Xử Lượng thì ta không lo, chẳng qua bị hành hạ một chút thôi, không có gì xấu. Bá bá lo Xử Mặc kia, đầu óc nó cừng nhắc, cả đời chỉ muốn lên chiến trường chém giết thực sự một lần, đáng tiếc vận mệnh quá kém, bệ hạ đông chinh không kịp, ngươi hải chiến ở nam hải cũng không gặp. Vụ châu địa thế xa xôi, dân phong thuần phác, nơi đó không có chiến sự, nên nó mới đánh gãy chân thứ sử để được về, vốn là tội chặt đầu, được bệ hạ che đậy đi. Bá bá nói gì nó cũng không nghe, các ngươi là huynh đệ, nói chuyện có tác dụng hơn lão già này, rảnh rỗi khuyên nó nhiều hơn.
Vân Diệp cười khì kính Lão Trình mộ chén:
- Bá bá đợi xem, không tới ba năm sẽ có một trận ác chiến, Xử Mặc ở lại kinh thành, nói không chừng khi đó bọn cháu sẽ cùng xuất chiến.
Lão Trình kinh ngạc:
- Nói xem là chuyện gì, sao lão phu không nhận ra, đối phương là ai? Cao Ly? Thổ Phồn? Không thể nào.
- Khai xuân triều ta chi viện Đột Quyết tây chinh, còn cả Hồi Hột và chín họ Chiêu Vũ muốn tây chinh, triều đình đều ủng hộ...
Lão Trình ngẫm nghĩ:
- Chuyện này bá bá biết, chúng đánh nhau liên quan gì tới chúng ta, chẳng lẽ còn muốn phái con cháu huân quý đi đánh giúp à?
- Bá bá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828356/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.