Tân Nguyệt khóc tới chết đi sống lại, Vân Diệp nói thế nào cũng vô ích. Nói thực Vân Diệp chẳng muốn cái tước vị nát này từ lâu rồi, chỉ có Tân Nguyệt coi nó như bảo bối. Vấn đề là Lý Nhị có lấy tước vị của nhà ai cũng sẽ không lấy của Vân gia. Thời gian qua biểu hiện của Vân Diệp rất hờ hững, ai cũng nhìn ra nếu không có tước vị, Vân Diệp sẽ lập tức mang cả nhà tới Nhạc Châu, nói không chừng tới Lĩnh Nam, biển khơi là nhà của Vân Diệp, y mà lên thuyền bỏ đi thì người buồn là Lý Nhị, Trường Tôn thị đã trách mắng Vân Diệp mấy lần rồi, muốn y phấn chấn tinh thần, không thể sống tùy tiện cho qua ngày nữa.
Vân Diệp đứng dậy, khoác áo cho Tân Nguyệt, Tân Nguyệt không biết trượng phu muốn làm gì, tưởng y định đưa mình tới quan phủ làm thủ tục ly hôn, nên càng khóc to.
- Câm mồm, người không biết lại nghĩ ta đánh nàng, chẳng qua mấy lá thư thôi, có gì to tát, giờ ta đưa nàng đi tới Đại Lý tự tìm Đới Trụ đòi lại, nếu không cho thì hỏi ông ta tước vị của Vân gia khi nào bị tước bỏ, chúng ta còn chuyển nhà. Nhà mới của chúng ta ở Nhạc Châu mới ở hơn một tháng, nếu nhà cũng không cho chúng ta thì ta đưa các nàng ra biển khai hoang.
- Vân Diệp ta không làm chuyện bỏ vợ.
Tân Nguyệt khóc thút thít kéo tay Vân Diệp:
- Nhưng thời gian trước chàng vì chuyện của Hầu Quân Tập mà mắng Đới Trụ, nhỡ ông ta không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828343/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.