Vỗ mông ngựa là chuyện có di truyền, Vân Diệp làm nhiều, Vân Thọ khó tránh khỏi bị di truyền một ít, nhảy từ trên xe xuống, áo bào gói hai củ khoai tây nướng, nhảy tưng tưng tới trước hoàng hậu.
- Hoàng hậu nãi nãi, đây là khoai tây Thọ Nhi nướng đấy, thơm lắm.
Vân Thọ ngửa mặt đợi hoàng hậu khen ngợi, đánh chết Vân Diệp cũng không tin được Vân Thọ có thể nướng được khoai thế này.
Trường Tôn thị bẹo má Vân Thọ, cười tủm tỉm cầm lấy khoai tây, bóc vỏ cắn một miếng mới đưa cho Lý Nhị:
- Bệ hạ thử đi, Tiểu Bàn Tử nướng được lắm.
Lý Nhị nhíu mày nhìn Vân Thọ, tức giận quát:
- Người khác không có củi mà nấu cơm, sao ngươi còn có mà đem nướng khoai? Nói đi, có cách gì hay?
- Vì bọn họ quá ngốc, Thọ Nhi khi dùng củi khô sẽ cho củi ướt vào lửa, khi củi khô cháy hết thì củi ướt biến thành củi khô, cho nên Thọ Nhi luôn có ít than khô, cũng có củi đốt mãi không hết.
Trường Tôn thị phì cười, Lý Nhị cũng gãi đầu, kiến thức thông thường cuộc sống này với ông ta mà nói vô cùng lạ lùng, thực ra không chỉ Vân gia làm thế, một số thám tử tuổi cao cũng làm thế, chỉ cần là người từng tới thảo nguyên đều biết, là cách mục dân sấy phân trâu mà thôi, đây là bản lĩnh Na Mộ Nhật dạy Vân Thọ, thảo nguyên thiếu thốn nhiên liệu, chỉ là không thể dùng cách này quy mô lớn, cho nên thức ăn trên thảo nguyên là nửa sống nửa chín.
Lý Nhị rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828310/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.