Lý Nhị theo thói quen đi đường nhìn bên phải, mà mấy cửa hiệu của Vân gia đều ở bên phải, cảnh dòng người nườm nượp của hiệu nhà Đỗ Như Hồi còn khoa trương hơn ở phía đối diện thì ông ta lại không thấy.
Giọng nói âm lãnh của Trường Tôn thị từ đằng sau truyền tới:
- Bệ hạ đúng là nên đi xem cửa hiệu đó, chính là cái hiệu Hằng Thuận, thuận tiện xem xem bọn chúng kiếm tiền vô pháp vô thiên thế nào, nói không chừng hôm nay có thể trừ hại vì dân.
Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nói ra.
Phòng Huyền Linh cười híp mắt cùng Đỗ Như Hối thảo luận lượng nước chảy một ngày của thành Nhạc Châu, Lý Thái ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ bận rộn lắm.
Lý Nhị cười hăng hắc:
- Không vội, thấy thứ vừa mắt thế nào cũng phải vào xem, trân châu dùng cả chum đựng rồi, cửa hiệu khí phái như thế ở Trường An cũng không có.
Trường Tôn thị cười duyên:
- Bệ hạ hiếm khi có hứng dạo phố, vừa vặn giúp thiếp chọn một cái vòng trân châu.
Chưởng quầy Vân gia thấy hầu gia vào đang định nghênh tiếp thì thấy miệng hầu gia sắp đánh lên tận tai, Lão Thiệu là đại chưởng quầy chuyên kinh doanh trân châu của Vân gia, người Lĩnh Nam, đen đùa, nhưng tâm tư cực kỳ mẫn tiệp, một nam một nữ có thể khiến hầu gia im thin thít theo sau, trừ đế hậu ra thì ông ta không nghĩ ra ai khác.
Người da đen đổ mồ hôi thì vô cùng khó coi, Lý Nhị và Trường Tôn thị ngồi xuống ghế, ông ta vẫn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828293/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.