Tiết Vạn Triệt gần như đã rơi vào ảo ảnh cầm đao giết gian phu dâm phụ, dựa người vào gian phòng gỗ, vỗ sàn thuyền, nói tới chỗ thống khoái còn khen ngợi bản thân, nói tới đoạn tự sát thì khóc nức nở, nói không ra lời. Thấy hắn tự diễn kịch thống khoái như thế, Vân Diệp len lén đặt bầu rượu bên tay hắn, đáng thương cho viên mãnh tướng một đời, chẳng hề hay biết.
Tay chạm vào bầu rượu, chẳng nghĩ ở đâu ra, vặn nút hô một tiếng rượu ngon rồi ngửa cổ tu luôn nửa bầu, thở ra hơi rượu dài, chủi mép nói:
- Nhặt được một bầu rượu ngon, đây là vận may tốt nhất của ta trong thời gian qua.
Vân Diệp thở dài, vì để tên mãnh tướng tội nghiệp này may mắn hơn chút nữa, liền đặt cái móng giò bên cạnh hắn, quả nhiên tên đần độn này lần nữa cảm tạ trời cao, uống một ngụm rượu, cắn một miếng thịt, ăn rất thoải mái, vừa ăn vừa nói:
- Cứ quyết định làm thế, tới Nhạc Châu gặp Hoan Nương và con xong sẽ về Trường An, thứ lộn giống của Đan Dương cũng không bỏ qua, muốn thứ lộn giống đó kế thừa tước vị của ta à? Nằm mơ đi, nếu con ta không được kế thừa, lão tử có hủy tước vị cũng không để các ngươi hưởng lợn, một lũ chó lợn, phải giết cho sạch.
Vân Diệp đưa đĩa thịt bò ăn thừa ra, tới lúc này tên ngu xuẩn mới phát hiện chuyện bất thường, siết chặt nắm đấm rống lên:
- Ngươi là ai? Ra đây.
- Đồ khốn kiếp, ngươi ở đó lải nhải giết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828287/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.